Cô biết là không thể nào che giấu được. Chừng nào cô còn gặp anh, sớm muộn gì anh cũng biết.
“Anh sẽ trả cho em.” Hoắc Cận Hành nắm tay cô và hơi run, ánh mắt dè dặt, “Hạ Thụ, anh sẽ trả cho em, em không phải sợ, em không phải sợ gì cả. Chúng ta làm hòa, được chứ?”
Hạ Thụ không ngạc nhiên, cô thở dài và mỉm cười với anh: “A Hành, đừng gây chuyện, đây là chuyện của gia đình em, không phải chuyện của anh. Anh biết không, em và anh không có quan hệ gì, gia đình em không thể nhận được.”
Anh nắm tay cô với nhiệt độ nóng như thiêu đốt, cô cảm nhận trong hai giây, rồi nhẹ nhàng tách tay anh ra.
Cô đặt tay của anh lên đùi anh, “A Hành, buông bỏ đi.”
Buông bỏ đi.
Biểu cảm và suy nghĩ của Hoắc Cận Hành bị đóng băng hoàn toàn vì 3 từ này, anh nhìn cô với vẻ bối rối không thể tin nổi.
“Anh sẽ không bỏ!” Giọng nói của anh kiên quyết và khàn khàn, mắt anh ủ rũ.
Anh không hiểu tại sao cô có thể từ bỏ dễ dàng như vậy? Nói nhẹ nhàng vậy sao?
Anh đã chờ đợi bảy năm, tìm kiếm bảy năm, và trông ngóng bảy năm. Cuối cùng, lại chỉ nhận được hai từ “buông bỏ” của cô.
Anh bỗng nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ép cô về phía sau.
Hạ Thụ buộc phải dựa vào cây bạch quả bên cạnh. Lần này, không có bàn tay anh đỡ, vì vậy lưng cô rất đau.
Cô hơi giật mình và hét lên, “A Hành!”
Hoắc Cận Hành vây cô trong ngực, nhanh chóng cởi cúc áo sơ mi rồi lấy ra một thứ gì đó.
“Của em đâu?”
Anh hiếm khi nổi giận, nhưng bây giờ con ngươi lại đầy lửa giận, đè nén hỏi: “Của em đâu?”
Đó là một mặt dây chuyền bằng gỗ.
Qua nhiều năm, màu sắc của gỗ đã phai dần. Nhưng có lẽ chủ nhân của nó thường lau chùi nên bề mặt nhẵn bóng, có một vết chạm khắc ở hình cái cây nhỏ.
Khi Hạ Thụ nhìn thấy nó, mắt bỗng ướt át. Cô rất muốn chạm vào, nhưng ngón tay lại buông xuống, đừng nhìn.
“Em đã bỏ xuống.” (Ý là tháo vòng cổ)
Lại là bỏ…
Hơi thở của anh ngưng trệ trong chốc lát, cố gắng kiềm chế.
Lễ nghi bỗng bay sạch trong phút chốc, anh cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Hạ Thụ bỗng trợn tròn mắt.
Cô ghì chặt cánh tay, lòng bàn tay anh đè vào sau gáy cô, hơi thở nóng bỏng hổi của anh mang theo mùi rượu.
Nụ hôn rất mãnh liệt, nhưng cũng cẩn thận. Dường như sợ cô bị đau, nhưng cũng có vẻ muốn cô bị đau.