“Tổng giám đốc Tạ, tôi nghĩ sự hiểu biết trước đây của tôi với Hoa Nhất có thể còn quá phiến diện, cho hỏi phong cách làm việc của công ty anh là như vậy sao? Khách đến thăm thì có thể bắt nạt nhân viên, còn lãnh đạo thì có thể tự do sai xử cấp dưới. Nếu vậy, tôi nghĩ tôi sẽ xem xét lại, việc đầu tư vào Hoa Nhất có phải là một sai lầm không.”
Tạ Phong sợ hãi, vẻ mặt vặn vẹo, liên tục nói xin lỗi.
Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Hôm nay Tạ Phong vừa đến công ty, trùng hợp gặp Hoắc Cận Hành cũng vừa tới. Anh nói rằng lần này anh đến Hoa Nhất, không có chuyện gì quan trọng, chỉ là tùy ý đến thăm mà thôi.
Suy cho cùng anh cũng là một cổ đông lớn của công ty, thỉnh thoảng đến kiểm tra cũng là chuyện bình thường.
Tạ Phong nghĩ bình thường môi trường làm việc ở công ty mình đều hài hòa có trật tự, cũng không sợ kiểm tra, hơn nữa đêm qua anh ta cũng nghe được tin tức của anh và Diane, trong lòng suy đoán có thể anh mượn lý do kiểm tra này là để gặp cô ta, nên liền vui vẻ đồng ý.
Kết quả vừa dẫn anh đến khu chế tác ở tầng năm thì đã gặp phải cảnh này.
Lần này, không còn nghi ngờ gì nữa, nó giống như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào điểm yếu, làm cho anh ta có khổ cũng không dám nói.
Hoắc Cận Hành hình như không muốn nói nhiều, nói xong thì tầm mắt quét qua, giọng nói lạnh nhạt: “Giải tán đi.”
Nhân viên của bộ phận bên cạnh đang xem náo nhiệt thì ngay lập tức trở lại vị trí, không ai dám nhìn về phía này.
Lại xoay người về phía Hạ Thụ, ánh mắt anh vô thức dịu dàng hơn, giọng nói run run không dễ phát hiện: “Đi với anh.”
–
Từ thang máy đến thẳng tầng hầm để xe, cuối cùng Hạ Thụ cũng tỉnh táo lại.
Tiểu Na không biết họ đi đâu nên cũng lặng lẽ đi theo phía sau hai người, không dám thở mạnh.
Anh khẽ nắm cổ tay của cô, dắt đi về phía trước, cô không nhịn được hỏi: “A Hành, anh muốn dẫn em đi đâu?”
“Bệnh viện.” Khuôn mặt Hoắc Cận Hành lạnh lùng, nhưng cũng không dám đi quá nhanh.
“Em, em không đi…” Cô dừng bước, nhẹ nhàng từ chối.
“Em phải đi.” Hoắc Cận Hành chỉ có thể đứng lại theo cô, tầm mắt nhìn qua vết thương trên trán cô, nơi đó đã sưng đỏ đến đáng sợ.
Anh nhìn qua cũng thấy đau lòng.
Hạ Thụ dịu dàng lắc đầu, “A Hành, em không cần đến bệnh viện, buổi chiều em còn có việc, anh buông em ra đi. “
Cú va chạm vừa rồi làm cho cô hơi hoa mắt chóng mặt, nhưng hiện tại đã tỉnh táo, chỉ là chỗ vết thương vẫn còn hơi đau.
“Công việc quan trọng hơn hay là sức khỏe?”
“Cơ thể của em, bản thân em biết rõ.” Hạ Thụ cười với anh: “Em ổn, em thực sự có việc phải làm vào buổi chiều, em…”
“Không được.” Anh quả quyết cắt ngang lời cô, kéo cô đi về phía chiếc xe thể thao.
Hạ Thụ lảo đảo nói: “A Hành… A Hành, A… ”
Anh không dám dùng sức kéo cô, dừng lại xoay người, đột nhiên chặn ngang ôm cô lên ——
“A!” Hạ Thụ giật mình, vô thức thét một tiếng, vòng tay quanh cổ anh.
Tiểu Na đi cách đó vài mét, mắt trợn tròn.
Wtf!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tổng giám đốc Hoắc… Và chị Hạ Sấu?
Hai người, hai người họ…
Hoặc Cận Hành dùng chìa khóa từ xa mở khóa xe, trực tiếp ôm Hạ Thụ ngồi ghế lái phụ, thắt dây an toàn.
Đóng cửa, anh quay lại nhìn về phía Tiểu Na: “Cô là trợ lý của Tần Dã?”
Tiểu Na trừng mắt, cô nàng gật gật đầu.
Hoắc Cận Hành hỏi: “Buổi chiều Tần Dã có công việc không?”
“Không có…”
“Giúp tôi một việc.” Anh nói: “Buổi chiều thay Hạ Thụ đi với Cố Vũ Thuần, tôi sẽ liên lạc với Hoa Nhất trả thù lao cho cô, được không?”
Tiểu Na nào dám nói không được, gật đầu liên tục, ấp úng nói: “Vậy, tổng giám đốc Hoắc, anh dẫn chị Hạ Sấu đến bệnh viện trước! Tôi, tôi đi trước đây!”
Cô ấy nhanh chóng xoay người chạy đi.
Ngồi vào ghế lái, Hạ Thụ bên cạnh đã lặng lẽ cởi dây an toàn, đang định mở cửa xe để chạy đi.
Hoắc Cận Hành nhanh tay nhanh mắt đè tay cô lại: “Hạ Thụ!”
“A Hành, em thật sự phải đi. ” Đôi mắt mờ mịt của Hạ Thụ phản chiếu hình dáng của anh, giọng nhẹ nhàng như cầu xin, “Tiểu Na chưa từng đi theo Vũ Thuần, không có kinh nghiệm, em thật sự không sao, anh tin em đi, em…”
“Một ngày Cố Vũ Thuần không có em, trời cũng không sập được!”
Nhưng anh thì không.
Anh không thể nhìn thấy cô bị thương, không thể nhìn thấy cô chảy máu, thậm chí không đành lòng để cô bị đau dù chỉ một chút.
Vẻ mặt Hoắc Cận Hành hơi tức giận và đau lòng, giọng nói khàn khàn: “Hạ Thụ, em nhất định phải tức giận với anh sao?”
Cô luôn bảo anh đừng bị thương, đừng tự làm tổn thương mình. Nhưng khi đổi lại là cô thì cô lại không quan tâm.
Hạ Thụ mím môi, “Em không giận anh, em… “
“Em có chắc chắn là không cần đi không?”Anh cắt lời cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trầm lắng của cô, đây là lần đầu tiên mà anh nghiêm túc như vậy với cô.
Hạ Thụ bị anh nhìn đến hoảng hốt, vẫn khẽ gật đầu.
“Được.” Hình như anh hơi bực bội, đột nhiên mở cửa xe bên cạnh.
Hạ Thụ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, anh đặt tay trái của mình trên khung cửa, đóng cửa lại thật mạnh.
Cánh cửa đóng sầm vào lòng bàn tay.
Hạ Thụ hoảng sợ: “A Hành!”
Khi bàn tay vừa thu lại đã run rẩy, môi Hoắc Cận Hành trắng bệch.
Đau đến đổ mồ hôi.
Hốc mắt Hạ Thụ lập tức đỏ lên.
“Hạ Thụ…” Anh nhìn thấy cô như vậy ngược lại mỉm cười, chịu đựng, nói với giọng yếu ớt: “Đi bệnh viện với anh nhé.”