Trước cửa tiệm cơm Hiên Dương, Dịch Hiên nói với Hạ Thụ: “Thật có lỗi quá Hạ Sấu, tôi cũng không nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy, tất cả đều do tôi cả. Chị sao rồi? Có thấy đau không? Cần đi bệnh viện không?”
Hạ Thụ bịt trán của mình, khẽ lắc đầu với cậu ta.
Cậu ta định tiến lên giúp cô, nhưng cô lại lặng lẽ lùi về phía sau, tươi cười lễ phép như trước: “Tôi không sao, Dịch Hiên, cậu không cần tôi giúp đỡ nữa đúng không? Vậy thì cậu nên xem bạn của mình như thế nào trước đi, tôi về nhà trước đây.”
“Nhưng……”
Hạ Thụ xoay người đi, không để cậu ta nhiều lời nữa. Cô im lặng tự động đi ra xa, kéo xa khoảng cách giữa hai người. Dịch Hiên muốn đuổi theo cô, nhưng lại không đủ can đảm.
Giữa chạng vạng của tháng Năm, bóng lưng cô gái dần dần biến mất trong ánh dương ấm áp buổi hoàng hôn.
Thấy cô đã đi xa, nữ sinh bên cạnh Dịch Hiên bắt đầu than vãn: “Còn nhìn! Anh còn nhìn gì! Em biết anh thay lòng đổi dạ rồi! Anh quay lại cho em, không được nhìn nữa!”
Dịch Hiên lộ ra vẻ phiền chán, xoay người cãi lại một câu: “Đừng nói nữa được không! Cô có thấy là việc này do cô cãi cọ mà ra không….”
……
Đi đến một đầu phố tĩnh lặng, Hạ Thụ dừng lại, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Cô chôn mặt vào trong đầu gối.
Buổi chiều hôm nay đưa Vũ Thuần đến Long Ảnh ký hợp đồng xong, cô lại nhận được tin của Dịch Hiên, cậu ta hỏi cô chiều nay có rảnh không, vì người phục vụ tạm thời ở nhà hàng nhà bọn họ xin phép, muốn mời cô đến phụ giúp.
Cô thấy thời gian quá gấp gáp, nên đã đồng ý.
Khi cô đang bưng chén dĩa, nữ sinh kia đột nhiên xông tới, bắt lấy cổ tay cô rồi la lên, giống như cô ta đang tìm cô tính sổ.
Lời nói của cô ta, Hạ Thụ có thể hiểu được sơ sơ.
Cô ta là bạn gái cũ của Dịch Hiên, gần đây cô ta tỏ ý muốn quay lại nhưng lại bị từ chối. Cô ta nghi ngờ trong lòng Dịch Hiên có người khác, nên lúc này mới lén đến đây để tìm hiểu rõ ràng.
Mà cô, đã bị người ta gán mác là đối tượng để Dịch Hiên “thay lòng đổi dạ”.
Trong lúc tranh chấp, nữ sinh kia đã ném bình nước về phía cô.
Thực ra lực tay của cô ta không lớn lắm, nhưng thật trùng hợp là bình nước đó đập trúng vào miệng vết thương trên trán của cô.
Còn có những lời kia nữa.
Vùi đầu thật sâu vào đầu gối, Hạ Thụ yên lặng kéo căng góc áo.
Cô nhẹ giật mình, rồi ngẩng đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Anh bước tới trong sự yên lặng, bước chân cũng rất nhẹ nhàng, hơn nữa, cô vẫn luôn cúi đầu, cho nên chẳng phát hiện ra.
Hôm nay anh không mặc âu phục, chỉ mặc áo hoodie màu trắng và quần jean rất bình thường. Trước mặt cô, người đứng thẳng tắp kia lại phảng phất mang hình bóng mờ ảo của thiếu niên áo trắng năm đó.
“A Hành?” Hạ Thụ sững sờ, rồi chậm rãi đứng dậy.
“Ừ.” Khẽ nhếch khóe môi, Hoắc Cận Hành mỉm cười, rồi nhìn chăm chú vào mặt cô.
Không hề chớp mắt, Hạ Thụ nhìn anh rồi hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Anh cười đáp: “Anh chỉ đi ngang qua thôi.”
“Chỉ đi ngang qua thôi? Anh vừa đi đâu thế?”
“WTO.”*
*Thế mậu, hay WTO: Tổ chức Thương mại Thế giới, là một tổ chức quốc tế đặt trụ sở tại Genève, Thụy Sĩ.
“……” Cô khựng lại, cũng không nói gì nữa, bởi vì cô biết là anh cố ý tới đây.
WTO không liên quan gì đến nơi này cả, anh có đi thế nào cũng không thể đi ngang qua được.
Hoắc Cận Hành nhìn thẳng vào mắt cô: “Em làm sao vậy?”
Đôi mắt cô ươn ướt, nhưng lại không rơi giọt lệ nào, trông cứ như muốn khóc rồi lại thôi.
Giống như cô đang kìm nén.
Không nhịn được mà đau lòng, anh dùng đầu ngón tay khẽ vuốt khóe mắt cô.
Lúc nãy khi vừa tới, anh đã phát hiện ra cô không ổn.
Hạ Thụ cười, rồi lắc đầu với anh.
Miếng băng che vết thương trên trán cô bị mở ra một góc, khiến Hoắc Cận Hành chú ý đến, anh nhíu mày lại.
“Sao lại thế này?”
“Vừa nãy em… Không cẩn thận va phải.” Hạ Thụ cắn môi nói dối: “Vết thương liền bung ra.”
Tay anh chạm vào miếng băng gạc, động tác của anh rất nhẹ nhàng, sau đó anh kéo cạnh của miếng băng lên rồi thổi nhẹ vào đó.
Hơi thở của anh nhẹ nhàng lướt qua thái dương của cô, dường như cô ngửi thấy mùi hương gió xuân trên người anh.