Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế

Chương 142



Sau khi mấy người đã rời đi, Tần Dã quay mặt lại về phía Hạ Thụ: “Hạ…”

 

Hạ Thụ lùi lại phía sau mấy bước, ánh mắt có phần cảnh giác và lạnh nhạt nhìn với anh.

 

Tần Dã như c.h.ế.t lặng.

 

Cô chưa bao giờ đối xử với anh ta bằng thái độ như vậy, khiến anh ta không khỏi có chút sợ hãi, nhẹ giọng hỏi: “Hạ Sấu, cô sao vậy?”

 

“Tần Dã, tôi hỏi anh.” Trong đôi mắt trong veo của Hạ Thụ toát lên vẻ lạnh lùng, cô nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Hôm nay không phải là bữa tiệc cảm ơn mà là tiệc mừng thọ của ông nội anh, cũng không phải là không tìm được cô gái nào đi cùng anh. Anh sớm biết Hoắc Cận Hành sẽ đến, cho nên anh cố tình để tôi làm bạn đồng hành?”

 

Vừa rồi sau khi nghe ông cụ Tần nói, Hạ Thụ mới hiểu rằng bữa tiệc hôm nay hoàn toàn không phải là tiệc cảm ơn mà là tiệc mừng thọ.

 

Cũng do cô bất cẩn, đáng lẽ ra cô nên biết trước đại tiệc như thế này có thể anh sẽ được mời đến. Hơn nữa khách sạn Kinh Đô này lại là sản nghiệp của nhà họ Hoắc, nhưng cô hoàn toàn không nghĩ nhiều được như vậy.

 

Nếu như cô biết được A Hành sẽ đến thì cô chắc chắn sẽ không xuất hiện ở đây.

 

Cô thực sự không hiểu Tần Dã, rõ ràng đã biết về quá khứ của hai người họ, nhưng vẫn kiên quyết đi thuyết phục cô làm bạn đồng hành trong bữa tiệc mừng thọ ông nội của anh ta.

 

Anh ta cố ý đưa cô đến đây để chọc tức A Hành.

 

Tần Dã cứng họng, tự biết mình đã giở trò trong chuyện này, anh ta duỗi tay ra đặt lên bả vai cô rồi giải thích:  “Hạ Thụ, hãy nghe tôi nói…”

 

Hạ Thụ đánh “Bộp” vào tay anh ta rồi dứt khoát đẩy ra.

 

Tay nhói đau, tim Tần Dã cũng như c.h.ế.t lặng.

 

“Tần Dã.” Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng không để nước mắt rơi, nói một cách đầy nghiêm túc: “Tôi không biết giữa anh và A Hành đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi muốn nói rõ ràng với anh rằng tôi không thích anh. Cho nên anh đừng lợi dụng tôi để chọc giận A Hành. Là do trước đây tôi không giải thích cặn kẽ với anh, vậy nên hôm nay tôi sẽ nói cho rõ ràng, tôi không thích anh, cho nên từ nay về sau xin đừng đến tìm tôi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tần Dã vô cùng sững sờ, ngơ ngác vẫn chưa định thần lại được. Trong phút chốc, anh ta chợt nhận ra cô nói những điều này đều chỉ vì Hoắc Cận Hành, cũng giận dữ vì cậu ta.

 

“Em thích cậu ta đến vậy sao?” Anh ta hỏi cô một cách gay gắt: “Bảy năm, đã bảy năm rồi! Hơn nữa không phải năm đó cậu ta là người bỏ em sao? Cậu ta có tốt đến vậy không?

 

“Anh ấy không tốt.” Hạ Thụ đã không kìm được nước mắt, giọng cô mang theo âm mũi: “Nhưng anh ấy là A Hành…” 

 

Người mà cô yêu và trân trọng nhất, là chàng thiếu niên cô cất giữ trong tim, ngay cả chạm vào cô cũng không dám.

 

Cô còn có thể làm gì khác khi cô đã thích anh nhiều đến vậy.

 

Từ lúc lên năm đến lúc hai mươi ba tuổi, từ Thanh Thành đến Đế Đô, cô đã thích anh từ rất lâu, rất lâu rồi, vẫn luôn mòn mỏi chờ đợi anh.

 

Nhưng ngày hôm nay cũng chính cô đã khiến anh phải đau lòng.

 

Đúng vậy, là cô đã từ chối A Hành nhưng không phải vì bất cứ người nào hay chuyện gì khác mà chỉ vì cô có lý do của riêng mình.

 

Cô trước mặt thì từ chối anh, sau lưng lại để anh nhìn thấy mình đi bên cạnh một người đàn ông khác trong bữa tiệc riêng của gia đình anh ta. Anh sẽ nghĩ gì? Có phải sẽ rất đau lòng không?

 

Nước mắt cứ thế tuôn rơi, cô vội vàng lau đi, khóe mắt vẫn còn ươn ướt tựa như ngôi sao nhỏ lấp lánh: “Tần Dã, nếu như anh là vì trách tôi và A Hành trước đây không nói rõ mọi chuyện với anh, thì bây giờ tôi xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi. A Hành là người không giỏi ăn nói, chuyện gì cũng chỉ giấu trong lòng. Tôi hiểu anh ấy không biết giải thích chuyện này như thế nào với anh, nên có trách thì hãy trách tôi. Tôi không thể tham gia bữa tiệc này, tôi sẽ gửi tiền chiếc váy này sau, tôi xin phép đi trước.”

 

Cô nói rồi quay đầu bỏ chạy ra ngoài, Tần Dã đuổi theo ngăn cô lại: “Hạ…..”

 

Chưa đợi anh ta đuổi theo được một mét thì ai đó đã xách tai anh ta lên,khiến anh đau đớn phải thốt lên “Ui ya”

 

“Á…Á đau! Chị! Chị! Chị làm gì vậy? Đau c.h.ế.t đi được!”

 

Tần Xu vô cùng tức giận, kéo tai anh ta càng mạnh hơn.

 

“Nói xem em đã gây ra chuyện quái quỷ gì? Em là chất độc phải không? Tại sao khi em vừa đến thì Quý Dương, Thẩm Hoài Xuyên, Hoắc Cận Hành đều tức giận bỏ đi, còn khiến cho Hạ Thụ khóc nhiều như vậy, tại sao lại đi bắt nạt một cô gái như thế hả? Nói mau!”