Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế

Chương 144



Thẩm  Hoài Xuyên tìm được Hoắc Cận Hành ở quán bar Parlor.

 

Quầy bar yên tĩnh với ánh đèn lờ mờ, những bóng đỏ đầy màu sắc chuyển động trong không gian, thỉnh thoảng cũng có những đốm nhỏ rời rạc.

 

Trên sân khấu, ca sĩ đang hát một bài tình ca bằng tiếng Anh. Giai điệu da diết, êm dịu vang lên khắp mọi ngóc ngách trong không gian.

 

Người đàn ông ngồi ở quầy bar, áo vest tùy ý vắt ở sau ghế, cổ tay áo sơ mi được xắn lên trên.

 

Vẻ mặt anh lạnh lùng, đôi mắt đen láy bị mái tóc ở trán che lấp một nửa, trong bóng tối càng lộ rõ vẻ thâm trầm.

 

Dù ở bất cứ đâu, người như vậy đều rất quyến rũ.

 

Có người phụ nữ đã âm thầm quan sát từ lâu. đánh bạo đi lên phía trước bắt chuyện. Cũng không biết anh đã nói gì, vẻ mặt lạnh nhạt. Người phụ nữ có hơi tiếc nuối rời đi.

 

Lúc này, ca sĩ trên sân khấu đã hát một ca khúc khác.

 

Ly rượu trong tay đã hết, Hoắc Cận Hành giơ tay lên gọi phục vụ, giọng nói trầm thấp: “Cho tôi thêm ly nữa”.

 

“Được, tiên sinh”.

 

Một ly rượu nữa được đưa lên ngay sau đó.

 

Một bàn tay đưa ra lấy ly rượu trước anh. Sau đó là một giọng nói quen thuộc: “Ảnh hưởng đến sức khỏe”.

 

Hoắc Cận Hành ngước mắt lên thì trông thấy Thẩm Hoài Xuyên, môi mỏng khẽ cong lên: “Hơi buồn”.

 

Anh cướp lấy ly rượu trên tay Thẩm Hoài Xuyên, rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

 

Thẩm Hoài Xuyên nhíu mày, Hoắc Cận Hành chưa bao giờ uống quá nhiều rượu. Chắc có lẽ là bệnh di truyền từ gia đình, anh và anh trai Hoắc Cận Diễm đều như vậy, chỉ cần uống rượu sẽ đau dạ dày.

 

Vì vậy bình thường cho dù có bàn chuyện hợp tác, anh cũng rất ít  uống rượu. Trong nhà và trong xe luôn để sẵn thuốc đau dạ dày để phòng ngừa bất kì tình huống nào.

 

Ly rượu thoát cái đã thấy đáy, Thẩm Hoài Xuyên vội cướp lấy ly rượu, anh ấy đặt ở trên bàn: “Đừng uống nữa.”

 

Sắc mặt Hoắc Cận Hành trắng bệch, có vẻ là đã say, anh đưa tay lên day trán.

 

Thẩm Hoài Xuyên lo lắng: “Cận Hành.”

 

“Tôi không sao.” Anh đáp lại bằng giọng rất thấp cũng rất trầm.

 

Chỉ là anh rất rất nhớ cô.

 

Thấy cô và Tần Dã tham gia buổi tiệc mừng thọ của trưởng bối nhà họ Tần, có vô số cảm xúc phức tạp dâng lên trong lòng anh. 

 

Tiếng hát khẽ như gió bay, Thẩm Hoài Xuyên nói: “Tần Xu gọi điện thoại cho cậu, cậu không nghe máy cho nên đã gọi cho tôi”.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“…”

 

“Chị ấy nói Hạ Thụ không tham gia yến tiệc, cậu đi rồi cô ấy cũng đi ngay. Cô ấy cũng không biết hôm nay là sinh nhật của ông cụ Tần, là bị Tần Dã lừa tới, nói cậu đừng lo lắng.”

 

Các khớp ngón tay tái nhợt khẽ giật giật, lông mi Hoắc Cận Hành khẽ chớp.

 

“Thực ra, cậu biết cái gì đang ngăn cách hai người bây giờ.” Thẩm  Hoài Xuyên nói: “Cô ấy có tình cảm nhưng cô ấy tự ti.”

 

“Đúng vậy.” Hoắc Cận Hành khẽ cười, lẩm bẩm liên tục hai chữ: “Tự ti.”

 

Từ khi hai người gặp lại nhau, dường như mọi thứ đã thay đổi.

 

Thân phận, địa vị

 

Còn có hai chữ này, hai chữ luôn nằm giữa hai người bọn họ

 

Tự ti.

 

Từ trước đến nay, điều anh hối hận nhất đó là đổi thành họ Hoắc và trở về nhà họ Hoắc.

 

Trước đây anh từng cảm thấy tự ti, nhưng ít nhất khi đó còn có cô ở bên cạnh bảo vệ. Trên con đường họ đi, hai người đã từng có những nỗi buồn, nhưng cũng có hạnh phúc. Trên con đường trưởng thành, họ luôn có nhau.

 

Khi đó vất vả, nhưng có làm sao? Chỉ cần có cô ở bên cạnh, cô là ánh mặt trời, có cô là lúc nào anh cũng tràn đầy sức mạnh.

 

Anh ước mình có thể là người vượt qua mọi sóng gió cùng cô. Anh sẽ lấy đầy chỗ trống bao năm qua, cũng như sẽ bù đắp vết thương trong lòng cô.

 

Anh không muốn trở nên tốt hơn, anh không muốn danh tiếng và tiền tài. Anh chỉ muốn ở bên cô, nắm tay cô đi qua những mùa hè nóng bức, mùa đông giá rét.

 

Anh chỉ cần cô.

 

Trước đây có người hỏi anh rằng, chẳng qua gia đình cô chỉ coi anh như là túi m.á.u nhỏ dự phòng, họ chỉ muốn lấy m.á.u của anh mà thôi. Anh nhớ mãi không quên cô, có đáng không?

 

Nhưng rõ ràng, bởi vì có sự che chở của cô mà những năm tháng đó anh không mất bất kỳ một giọt m.á.u nào.

 

Niên thiếu của anh đều trưởng thành trong sự che chở của cô. Nếu cô thật sự muốn thứ gì đó, anh chỉ còn quãng đời còn lại để báo đáp.

 

Chỉ cần cô muốn.

 

Chỉ cần… Cô vẫn cần anh.

 

*

 

Ngày hôm sau, Cố Vũ Thuần vẫn đi quay như bình thường.

 

Hạ Thụ giữ ở trong lòng, không nói cho ai biết chuyện tối qua. Trở lại công việc, cô vẫn hoàn thành công việc của mình như mọi khi. Thế giới sẽ không ngừng chuyển động chỉ bởi vì tâm trạng của bạn không tốt.

 

Cố Vũ Thuần ngày càng quen với công việc diễn xuất.