Bàn tay trắng nhợt gầy yếu của anh để bên ngoài chăn, giống như đang nắm cái gì, trên mu bàn tay có dấu mũi kim do truyền dịch để lại.
Hạ Thụ lại nhỏ giọng nức nở, nâng tay anh lên, cô khẽ mở bàn tay của anh ra.
Giống như cảm giác được có người đụng vào, ngón tay Hoắc Cận Hành khẽ giật, càng nắm c.h.ặ.t t.a.y hơn.
Anh nhíu mày, Hạ Thụ nín thở, đợi cho anh nằm im lại, cô mới thử mở ra một lần nữa.
Trong lòng bàn tay anh là một mặt gỗ.
Khi nhìn thấy nó, ánh mắt Hạ Thụ bàng hoàng, cô nhìn hình cái cây nhỏ trên mặt gỗ một lúc lâu.
Con ngươi màu trà như có sương mù quanh quẩn, cô đặt mặt gỗ sang một bên rồi nắm tay anh.
Tay Hoắc Cận Hành không tính thô ráp nhưng cũng không mềm mại, lòng bàn tay anh có vết chai.
Khi đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay anh, cô có cảm giác như đang chạm vào bên ngoài lớp áo giáp bao bọc trái tim anh, tuy cứng rắn nhưng luôn sẵn sàng mở ra vì cô.
Cô cúi đầu, khẽ hôn vào lòng bàn tay anh.
“A Hành, nhanh khỏe lại nhé.” Ánh mắt Hạ Thụ trong trẻo, giọng nói mềm mại mang theo chút giọng mũi, cô nói: “Thật xin lỗi vì đã khiến anh đau lòng. Từ nay về sau em sẽ không làm anh buồn nữa.”
*
Lúc Hoắc Cận Hành tỉnh lại, Hạ Thụ đã rời đi.
Trời tối, đèn tường trong phòng ngủ đã được mở, cũng không sáng trưng mà chỉ có ánh sáng nhàn nhạt. Tinh thần anh có chút trống rỗng, nhìn lên trần một hồi lâu mới khôi phục ý thức, ngồi dậy.
Có một giỏ hoa quả trên tủ đầu giường, mặt gỗ của anh lẳng lặng nằm bên cạnh.
Trên mặt gỗ trơn nhẵn có một tầng ánh sáng nhạt.
Anh giật mình, anh mơ hồ nhớ rằng bản thân nắm trong tay suốt.
Anh cầm nó lên.
Lúc này có một bóng người xuất hiện.
Thẩm Hoài Xuyên đang gặm táo, nhìn anh tỉnh lại, anh ấy đứng dựa vào khung cửa, nói: “Tỉnh rồi?”
Nhìn thấy anh ấy, Hoắc Cận Hành cũng không thấy bất ngờ: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm, từ tám giờ sáng đến bây giờ.”
Hoắc Cận Hành vô thức nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ rưỡi.
Ký ức về tối qua hơi lộn xộn, anh biết tối qua Thẩm Hoài Xuyên đưa anh đến bệnh viện, anh rũ mắt nói: “Làm phiền cậu rồi.”
“Cậu cũng biết là phiền?”
Vẻ mặt Hoắc Cận Hành có chút xấu hổ: “Xin lỗi.”
Anh ấy hừ nhẹ, nở nụ cười, ném hạt táo vào thùng rác rồi cầm lấy mấy hộp thuốc đưa cho anh, đi rót nước ấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Nhanh khỏi bệnh đi, nhanh khỏi bệnh là tốt nhất.”
Hoắc Cận Hành rũ mắt nhìn thấy mặt gỗ, anh mơ hồ có dự cảm này, nhưng lại không dám xác nhận: “Hôm nay có người tới à?”
“Có đấy.”
Hô hấp anh ngừng lại: “Ai?”
Thẩm Hoài Xuyên tạm dừng hai giây rồi nói: “Dù sao cũng không phải người cậu đang nghĩ đến.”
“…”
Khi Hoắc Cận Hành ngủ, tuy rằng ý thức không tỉnh táo lắm nhưng vẫn mơ hồ có cảm giác có người bên cạnh.
Trong lúc anh ngủ, người nọ dùng đầu ngón tay khẽ vuốt hai gò má, lông mi và lông mày của anh, cũng dùng nước mắt nóng bỏng bàn tay anh khiến anh buông áo giáp đầu hàng.
… Giống cô.
Anh không biết đó là mơ hay là thật, cho dù việc đó không phải thật, nhưng anh vẫn hơi ảo tưởng.
Anh rũ mắt nên không nhìn thấy chút mất mác nào: “Tôi biết rồi.”
Thẩm Hoài Xuyên nhìn anh bằng vẻ mặt trêu tức, một lát sau anh ấy bỗng nở nụ cười, đặt ly nước ấm xuống tủ đầu giường.
“Haiz, tôi cũng chịu, hai người các cậu yêu đương như thế nào mà phiền toái vậy? Một người đau dạ dày đến chảy m.á.u còn bắt tôi cam đoan không được tìm cô ấy. Một người thì khóc, rời đi không để lại một câu. Đúng là không phải người một nhà không vào cùng một cửa mà.”
Hô hấp Hoắc Cận Hành như ngừng lại, giây tiếp theo lồ ng nở rộ giống như pháo hoa, chạm vào đầu quả tim khiến nó trở nên mềm mại hơn.
Cô… Đã tới.
Cô thật sự đã tới.
Anh nhíu mày: “Cô ấy khóc?”
Thẩm Hoài Xuyên không lạnh không nóng “Ừ” một tiếng.
Anh xốc chăn lên, định đứng dậy.
“Ôi cứ từ từ.” Thẩm Hoài Xuyên nhanh tay lẹ mắt đè vai anh lại.
Dù sao vẫn còn suy yếu, Hoắc Cận Hành bị ấn quay về giường một lần nữa.
“Cậu được rồi đấy, cũng qua lâu rồi, cậu ấy cũng đi mấy tiếng rồi. Nếu bây giờ cậu muốn đi, cô ấy không khóc cũng thành khóc, cậu đi nghỉ ngơi đi.”
Hoắc Cận Hành không kiên trì nữa, sự lo lắng trong mắt vẫn chưa biến mất.
“Đúng rồi.” Thẩm Hoài Xuyên bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó: “Lúc cậu ngủ, anh trai cậu gọi đến, tôi nghe máy giúp cậu rồi. Anh ấy bảo cậu khỏe hơn một chút thì đến nhà cô họ. Nếu không anh ấy sẽ tự mình đến Đế Đô chăm sóc cậu.”
Hoắc Cận Hành nghe vậy thì nhíu mày: “Cậu nói với anh ấy là tôi bị bệnh?”
“Tôi nào dám.” Thẩm Hoài Xuyên cười: “Vừa gọi đến, anh ấy đã nói vậy. Bên cạnh cậu nhiều tai mắt như vậy, còn sợ không ai nói cho anh ấy?”
Hoắc Cận Hành không nói gì, lông mày vẫn chưa dãn ra, anh thở dài.