Thay vì chọn ngồi ghế chủ vị, anh lại ngồi xuống bên cạnh cô. Điều này khiến cho La Tranh và Đường Lâm Hải rất kinh ngạc, họ liếc nhau cười cười.
“Được rồi, đến đây, chúng ta ngồi đi.” Hai người ngồi vào chỗ của mình, Đường Lâm Hải cầm thực đơn bên cạnh lên.
“Tổng giám đốc Hoắc, cậu đã ăn chưa? Cậu xem muốn ăn cái gì, gọi thêm vài món nữa nhé! Hôm nay bọn tôi sẽ chiêu đãi cậu.”
Hoắc Cận Hành tỏ vẻ tự nhiên: “ Không dám làm phiền giám đốc Đường, là tôi đã mạo muội quấy rầy rồi, tôi phải xin lỗi hai người mới đúng chứ. Tôi sẽ thanh toán bữa ăn ngày hôm nay.”
La Tranh và Đường Lâm Hải thụ sủng nhược kinh: “Tổng giám đốc Hoắc khách sáo quá!”
Tim Hạ Thụ đập mạnh, cô vô thức nhìn sườn mặt của anh.
Kể từ lần cuối cô đến thăm anh, cô bận đến mức không có cơ hội để gặp lại anh. Chỉ khi nghe Thẩm Hoài Xuyên nói anh đã khỏe hơn nhiều rồi, bảo cô không phải lo lắng.
… Vậy là đã hoàn toàn khỏe mạnh chưa?
Khuôn mặt lạnh nhạt, hờ hững đôi môi phớt hồng, nhìn qua không hề giống người bị bệnh, nhưng cô vẫn thấp thỏm không yên.
La Tranh hỏi: “Lần này tổng giám đốc Hoắc đến đây đột ngột là có chuyện gì sao?”
“Thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng.” Hoắc Cận Hành biết cô đang nhìn mình, khi nói chuyện vô tình liếc cô vài cái.
Hạ Thụ vội vã nhìn sang hướng khác.
Anh nói: “Vừa nãy tôi ở bên Bích Hải Cát, nghe nói người đại diện của công ty chúng tôi đang bàn chuyện với giám đốc Đường và giám đốc La nên tôi mới đến đây xem thế nào, hy vọng hai người không trách.”
Nghe anh nói như vậy, hai người họ cũng mơ hồ hiểu ra phần nào.
Quân Dục chính là một trong những nhà đầu tư của Hoa Nhất.
Đường Lâm Hải cười: “Tổng giám đốc Hoắc nói gì vậy, cậu có thể đến là vinh hạnh của chúng tôi! Đúng rồi tổng giám đốc Hoắc, tôi muốn hỏi chuyện tuyên truyền lần trước…”
Điện ảnh Duệ Ý và Quân Dục đang trong giai đoạn đàm phán để hợp tác với nhau.
Đó là chuyện của hai tháng trước, năm nay điện ảnh Duệ Ý dự định khởi quay một bộ phim đô thị về đề tài gây dựng sự nghiệp, bộ phim có rất nhiều bối cảnh quay ở khách sạn.
Duệ Ý nghiên cứu thị trường vài tháng, cuối cùng cũng nhìn trúng khách sạn Hoàng Đô dưới trướng Quân Dục, bọn họ cũng tiến hành thương lượng với Quân Dục.
Khách sạn Hoàng Đô là một khách sạn cao cấp, rất có tiếng tăm trong nước, trên thực tế bọn họ không cần đầu tư quá nhiều vào vấn đề tuyên truyền. Cho nên lần hợp tác này, đối với Quân Dục mà nói thì có cũng được mà không có cũng không sao. Nhưng đối với Duệ Ý thì rất quan trọng.
Nội bộ Quân Dục đều cảm thấy chuyện hợp tác đó là vô bổ, nên thái độ rất hờ hững, vì vậy đến bây giờ vẫn chưa có kết quả đàm phán chính thức.
Hoắc Cận Hành nói: “Tôi đã nghe qua hạng mục này, các dự án chi nhánh của Quân Dục đều được phân loại cụ thể, tôi sẽ cho ông thông tin liên lạc của người phụ trách mảng này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đây được xem như một hứa hẹn vô hình, Đường Lâm Hải cực kỳ vui mừng, ông ta rót đầy chén rượu: “Tổng giám đốc Hoắc khách sáo quá rồi! Nào tổng giám đốc Hoắc, tôi kính cậu một chén.”
Mi tâm Hạ Thụ giật giật, cô nhìn anh bình tĩnh cầm lấy chén rượu, trái tim lập tức dâng lên cổ họng.
Anh vừa mới khoẻ lại, sao có thể uống rượu được?
Cô nghiêng người thấp giọng ngăn cản anh theo bản năng: “A…” Bàn tay dưới bàn bỗng bị véo nhẹ, ngăn cản lời cô.
Lòng bàn tay anh khô ráo thoải mái, mát lạnh như ngọc.
Trong nháy mắt, trái tim của Hạ Thụ bị đánh gục.
Cô ngây người nhìn Hoắc Cận Hành.
Anh lắc đầu với cô.
Rượu chảy xuống theo đôi môi nhợt nhạt, yếu hầu Hoắc Cận Hành trượt lên trượt xuống, anh uống cạn sạch, không còn một giọt nào.
“Tốt!” Đường Lâm Hải và La Tranh cười rộ lên.
Sắc mặt Hạ Thụ trắng bệch, tay vẫn bị anh nắm chặt không buông.
Ban đầu Hoắc Cận Hành chỉ nghĩ chạm nhẹ vào cô để ngăn cản cô mà thôi. Nhưng khi chạm vào bàn tay cô, bàn tay vừa mịn vừa mềm, đã rất lâu rồi anh không nắm tay cô nên vô thức muốn nắm lâu hơn.
Lòng bàn tay đầy mồ hôi, anh hơi thả lỏng, sợ rằng mồ hôi làm bẩn lòng bàn tay sạch sẽ của cô, nhưng anh lại cố chấp không muốn buông ra.
Cả buổi tối, Hạ Thụ chỉ nhìn anh nói chuyện và uống rượu với họ.
Tim cô đập càng ngày càng nhanh, sự lo lắng trong mắt ngày càng hiện rõ.
Rõ ràng vừa rồi cô còn hy vọng rằng có thể ở đây lâu hơn để cố gắng giành giật tài nguyên cho Cố Vũ Thuần, nhưng bây giờ cô hy vọng nó lập tức kết thúc.
Đến gần mười một giờ, cuối cùng bọn họ cũng dừng lại.
Tối nay, trên mặt La Tranh và Đường Lâm Hải lộ rõ sự vui vẻ. Trước khi rời đi, La Tranh nói với Hạ Thụ: “Đúng rồi cô Hạ, tôi sẽ gửi cho cô thời gian thử vai cụ thể của Cố Vũ Thuần! Hy vọng cô ấy sẽ thể hiện thật tốt!”
Hạ Thụ cố gắng nhếch môi: “Cảm ơn giám đốc La, chúng tôi sẽ cố gắng.” Nhưng trong lòng lại không vui nổi.
Là A Hành dùng lời hứa và sức khoẻ của anh để đổi lấy… Cơ hội cho cô.
Chờ đến khi bọn họ lên xe rời đi, Hạ Thụ vội vàng quay người lại nắm lấy cánh tay anh: “A Hành, anh thế nào rồi? Có bị đau dạ dày không? Anh có khó chịu không? Cần đi bệnh viện không?”
Giọng điệu cô gái mềm mại tràn đầy sự gấp gáp và lo lắng.
Vẻ mặt Hoắc Cận Hành tái nhợt, bước đi cũng chậm lại, nhưng ánh mắt lại rất kiên định và tỉnh táo, không giống như uống say.