Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế

Chương 171



Bên trong phòng họp không rộng lắm sặc mùi thuốc súng.

 

Thư ký Nghê lo lắng đứng đợi ngoài hành lang.

 

"Dĩ nhiên, tôi chỉ có thể nói là chúng tôi đã tính toán sai, nhưng anh cho rằng khắc tên của mẹ anh trên bia mộ trước một bước, là thân phận có thể đảo ngược được sao? Anh không phải là người có thể cho bà ấy danh phận, nếu có thể chôn cất cùng một chỗ thì thế nào? Ai lại không biết nữ chủ nhân của Minh gia là mẹ tôi, mà nói về bà ấy, cũng chỉ là người thứ ba mà thôi!"

 

Tay phải Minh Thành Hữu vươn ra tài liệu mà thư ký Nghê chuẩn bị cho hắn, hai người giương cung bạt kiếm, xé ra lớp ngụy trang, chẳng ai thèm giả bộ thân thiết nữa.

 

"Không cho phép cậu nói thêm một câu như vậy!"

 

Là người thì ai cũng có điểm yếu.

 

Ngón tay Minh Thành Hữu nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, không khác nào tăng thêm phiền não cho Minh Tranh.

 

"Tôi khuyên anh một câu, nếu có được Hào Khôn rồi thì hãy coi chừng nó thật tốt, cái gì nên thuộc về tôi, tôi sẽ đoạt lại không kém một phần."

 

Minh Thành Hữu bình tĩnh nói xong, ngón tay di tròn trên mặt bàn.

 

Minh Tranh đẩy ghế ra, đứng ở phía trước cửa sổ nhìn ra xa.

 

"Cậu có biết cho đến hôm nay tôi đã bỏ ra không ít th

 

Ánh mắt hắn lộ ra mơ màng trong chốc lát.

 

"Nếu không phải vì Hào Khôn, tôi cùng Tiểu Nhiễm nào phải đến đợi đến hôm nay?"

 

Minh Thành Hữu nhướng mi, đáy mắt hiển thị rõ sự sắc sảo.

 

"Lúc tôi biết cô ấy, cô ấy không phải là thiên kim của Phó gia, tôi cũng có cuộc sống của mình. Đột nhiên có một ngày mẹ tôi nói với tôi, muốn cho tôi trở về Minh gia, tôi không chịu, lúc ấy tôi không nghĩ tới mẹ từ trước đến giờ luôn nhu nhược sẽ đem d.a.o kề trên cổ mình. Tôi tìm Phó Nhiễm, lại nói không lý do rời đi, cho tới lúc tôi lần lượt trơ mắt nhìn cô ấy rời xa."

 

Minh Tranh xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn về Minh Thành Hữu.

 

"Tôi thật sự hối hận, đêm đó đã không làm gì cô ấy!"

 

Minh Thành Hữu cắn chặt môi, nghe như cả người căng thẳng, lại vẫn không để lộ ra tức giận, hắn mỉm cười.

 

"Cho nên, cuối cùng cô ấy cũng không phải là của anh, anh cũng biết sau khi bước chân vào Minh gia thì hôn nhân không phải do mình tự quyết định, Minh gia sẽ không cho phép chuyện không môn đăng hộ đối xảy ra, nếu anh lựa chọn thân phận con trai của Minh gia, cần gì trách số mệnh bất công với anh?"

 

Minh Tranh không thể ngờ tới là Vưu Nhiễm sẽ trở thành Phó Nhiễm.

 

"Cho nên, tôi muốn nắm bắt Minh gia ở trong tay, bây giờ tôi đi tìm Phó Nhiễm, trong lòng cô ấy không thay đổi với tôi, chúng tôi bắt đầu lại cũng không muộn."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Một lý do nhân cơ hội đ.â.m cào tim Minh Thành Hữu, lúc Phó Nhiễm rời đi đã nói câu không yêu hắn đã thành nỗi đau trong lòng hắn, mãi không dứt.

 

"Từ ngày tôi bước qua cửa chính của Minh gia, tôi đã không tin tưởng bất kỳ ai. "

 

Giọng nói Minh Tranh nhẹ nhàng, giống như kể lại một chuyện cũ không liên quan tới mình.

 

"Sao tôi lại không nhìn thấy được vẻ chán ghét trong mắt Lý Vận Linh? Bà ta duy trì vẻ quan tâm tôi trước mặt mọi người nhưng sau lưng lại tìm đủ mọi cách cản đường tôi. Bà ta tận tâm thu xếp hôn sự giữa tôi và La gia, chẳng lẽ tôi không nhận ra là bà ấy không tình nguyện sao?"

 

"Vậy thì thế nào, thân phận con riêng của anh vốn là không giống ai trong cái nhà này."

 

"Vậy sao?"

 

Hai tay Minh Tranh chống lên mép bàn, nghiêng nửa người trên về phía trước.

 

"Chúng ta là anh em, rõ ràng lại ngấm ngầm đấu đá lẫn nhau, nói cho cùng, còn không phải là bởi vì thân phận của tôi? Lý Vận Linh không chấp nhận nổi, cậu cũng không chấp nhận nổi, cho nên, nhất định phải tự c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau."

 

Minh Thành Hữu cầm tài liệu bị hắn vung loạn lên, đứng dậy muốn đi.

 

"Đợi chút."

 

Minh Tranh gọi hắn lại.

 

"Còn nhớ rõ Thẩm Ninh sao? Gần đây có đi thăm cô ta sao?"

 

Cái tên này giống như đã bị Minh Thành Hữu lãng quên, nhưng nghe qua Minh Tranh nhắc tới, càng nhớ lại rõ ràng, cơ thể Minh Thành Hữu tựa vào bàn từ từ xoay qua chỗ khác.

 

"Lời này của anh là có ý gì?"

 

Sao hắn lại vô duyên vô cớ nói đến Thẩm Ninh.

 

"Thành Hữu, tôi hao tâm tổn trí không ít với cậu, còn nhớ lần ấy Thẩm Ninh sử dụng ma túy

 

Minh Tranh nói đến nước này, làm sao Minh Thành Hữu không nghĩ đến chứ.

 

"Trước kia tôi chỉ nghĩ anh có ý định thâm hiểm, không nghĩ tới anh lại là loại người lòng dạ độc ác như vậy."

 

Minh Thành Hữu nhíu mi.

 

Minh Tranh lắc đầu không quan tâm.

 

"Tôi chỉ làm cho người ta thuận nước đẩy thuyền cho cô ta một ly rượu mà thôi, vốn cũng không nghĩ đến cô ta sẽ mất khống chế. Đêm đó người ta cũng tìm ra rồi, dù sao tình nhân của cậu hít thuốc phiện khẳng định cậu không tránh khỏi không liên quan. Không nghĩ là cô ta sẽ xảy ra tai nạn, tin tức bị phát ra lại có ảnh hưởng ngoài ý muốn."

 

Minh Thành Hữu thấy ngoài cửa sổ có ánh sáng, từng đường lướt qua bên tai Minh Tranh, khiến hình dáng khôi ngô trong mắt thêm mấy phần mơ hồ, chứ không nói đến là xa lạ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com