Hoàng hôn đỏ ối, chạng vạng chim chóc trong rừng bay về tổ, ánh vàng óng ánh loang lổ khắp nơi.
Hạ Thụ nhìn thấy động tác của anh bỗng khựng lại, khuôn mặt cứng đờ.
Thấy một lúc lâu sau anh không trả lời, Hạ Thụ cũng hiểu được xảy ra chuyện gì, cô bật cười.
Cô đoán rằng chắc anh cũng quên mang theo.
Trong trí nhớ của Hạ Thụ, A Hành là người cực kỳ hoàn mỹ, anh cực kỳ nghiêm khắc với bản thân.
Anh hoàn mỹ đến nỗi gần như không mắc sai lầm, anh có thể lên kế hoạch, dự đoán trước mọi tình huống. Hoàn mỹ đến mức cô chỉ có thể ngước lên để nhìn anh.
Thật ra, cô biết, không phải anh không mắc sai lầm. Mà là không thể mắc sai lầm, không dám làm sai.
Thực tế đâu có ai không mắc sai lầm?
Cũng chính lúc này, anh khiến cô cảm thấy anh là người có thất tình lục dục, bỏ đi lớp áo giáp giả vờ cứng rắn, đó mới là dáng vẻ chân thật nhất của anh. Anh như vậy rất tốt.
Cô thích anh như vậy.
Cô không nhịn được cười.
Vẻ mặt Hoắc Cận Hành mất tự nhiên, anh siết chặt lều trong tay, thấp giọng nói: “Đêm nay anh ngủ bên ngoài lều.”
Canh cho cô ngủ.
“Như vậy sao được.” Hạ Thụ ngạc nhiên, cô không biết có phải cô cười khiến anh thấy xấu hổ không, cô khẽ ho rồi nói nghiêm túc: “Thôi, anh cũng ngủ trong lều đi. Em thấp hơn anh, trải một cái thảm nhỏ nằm được rồi, không cần thiết phải dùng lều.”
“Không được.” Hoắc Cận Hành lập tức nhíu mày.
Anh phản đối cực kỳ kiên quyết, Hạ Thụ cũng biết mình nói sao anh cũng không đổi ý, cô có hơi bối rối.
Lều là loại lều đơn chỉ dành cho một người. Vật tư tiếp tế trong rừng cũng không cung cấp lều.
Cô nghĩ nghĩ, trong đầu nảy ra một cách: “Hay A Hành, đêm nay chúng ta thay phiên nhau ngủ được không? Nửa đêm đầu anh ngủ trong lều, em ngủ bên ngoài, nửa đêm về sáng em ngủ trong lều, còn anh thì ngủ bên ngoài. Chúng ta mỗi người ngủ một nửa, được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tay Hạ Thụ rất nhỏ, lòng bàn tay cô mềm mại.
Bây giờ là mùa hè nhưng tay cô vẫn hơi lạnh, khẽ bịt môi của anh lại.
Vóc dáng của cô và anh có sự chênh lệch, động tác này khiến hai người gần nhau hơn. Kem dưỡng tay của cô có mùi dâu tây… Đôi mắt trong veo của cô phản chiếu hình bóng anh.
Tất cả giác quan của anh đều được phóng đại vô hạn, thế giới của Hoắc Cận Hành rất im lặng.
“A, A Hành.”
Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Thụ làm ra hành động to gan thế này với anh, cô nhìn anh một lúc thì cúi đầu, mặt phiếm hồng.
Lòng bàn tay cô cũng nóng lên, nhưng cô vẫn không buông ra.
Hạ Thụ nói: “A Hành, anh lo lắng cho em, em cũng lo cho anh. Chúng ta mỗi người đều lùi một bước, ai cũng không muốn để người kia lo lắng. Nếu anh không cho em lo cho anh, như thế là không công bằng. Anh cứ nghe theo em, mỗi người ngủ nửa đêm, được không?”
Cô nói xong thì chậm rãi buông tay ra, cô giật nhẹ ống tay áo giống như cầu xin cũng giống như làm nũng: “Nhé?”
Hoắc Cận Hành thấy bản thân không thốt ra tiếng, anh có cảm giác mình mất hết sức lực.
Trong không khí như còn vương lại mùi dâu tây ngọt ngào, như có làn gió nhẹ thổi qua cổ tay áo mềm mại.
Trong ánh mắt anh xuất hiện lên ý cười, chứa ba phần bất lực, bảy phần nuông chiều.
“Được.”
–
Lần hoạt động thám hiểm này, Cố Vũ Thuần được phân ngẫu nhiên vào đội đỏ, cùng một tổ với Tần Dã.
Cô ấy cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi.
Tần Dã cầm định vị làm nhảm: “Vừa nãy tôi đã xem qua! Bọn họ là đội xanh số 83, chúng ta là đội đỏ số 45! Lối vào của đội xanh số 83 ở hướng tây nam, chúng ta ở hướng đông bắc, vừa khéo đối diện nhau. Cánh rừng này không nhỏ, tôi đoán chúng ta đi năm sáu tiếng chắc là có thể đến lối vào tây nam. Trời sắp tối rồi, chúng ta phải nhanh đi qua đó mới được…”
Cố Vũ Thuần vừa gặm lê vừa chầm chậm đi theo sau anh ta, sau lưng đeo một chiếc balo to và lều trại.
Trời sắp tối đen, lúc đi ngang qua một tảng đá lớn, cô ấy bỗng nhiên ngồi xuống.
Tần Dã đi ở phía trước phát hiện cô ấy không đuổi kịp, anh ta quay lại: “Sao cô lại ngồi ở đây? Đi mau lên! Chờ cái gì nữa?!”
“Không đi.” Cố Vũ Thuần nói.
“Sao cô lại không đi? Nếu không đi nhanh thì trời sẽ tối mất! Chúng ta sẽ không tìm được Hạ Sấu! Bây giờ cô ấy cách chúng ta rất xa, chúng ta phải nhanh lên mới cướp được cô ấy từ chỗ Hoắc Cận Hành!”
Cố Vũ Thuần không thể nhịn được nữa, cô hít sâu, ngẩng đầu lên tức giận trừng anh ta.
“Tôi nói này anh ngốc hay đầu óc bị ngâm nước vậy? Anh cũng biết là trời sắp tối sao? Trời sắp tối rồi mà anh không tìm địa điểm để dựng lều, anh muốn tối nay treo người trên cây để ngủ giống gấu túi hả? Còn nữa, Tiểu Thụ người ta với Tống Hành ở đội xanh! Đội xanh đó anh hiểu không?! Người ta né còn không kịp, còn anh thì hay lắm, vội vàng muốn dâng đầu người cho người ta? Chỉ số thông minh của anh bị Husky gặm rồi đúng không?!”