Gặp phải loại chuyện này, chẳng khác nào một cái nồi đen từ trên trời rơi xuống ụp vào đầu, Cố Vũ Thuần tức giận đến đen mặt: “Tớ thật sự cạn lời rồi! Tớ và anh ta còn chưa từng gặp nhau, mắt fan của Sở Kỳ bị mù hết rồi à? Chỉ vì một chiếc áo đã xác định đó là tớ! Không phải một mình tớ có chiếc áo đó! Tớ có thì người khác không thể có hay sao? Có logic gì không vậy?”
Hạ Thụ ngồi trên ghế sô pha, môi trắng bệch, đầu ngón tay run rẩy.
“Ừ.” Cô gật đầu, đầy hối lỗi và bối rối nhìn Cố Vũ Thuần: “Tớ biết, Vũ Thuần, là tớ… Đúng là quần áo của cậu, nhưng người đó là tớ.”
Cố Vũ Thuần sững sờ, nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên bật cười: “Tiểu Mộc, đừng đùa nữa! Làm sao có thể!”
“Tớ không đùa.”Hạ Thụ hít một hơi, như cố gắng nén tiếng khóc của mình: “Vũ Thuần, đó thực sự là tớ, cậu nghe tớ nói.”
Ngày hôm đó… Chính là ngày cô giao công việc xong sắp rời khỏi đoàn làm phim, bị Sở Kỳ vây quanh và được Thẩm Hoài Xuyên giải vây…
Cô bị cảm lạnh, vì vậy cô đã mặc áo khoác denim của Vũ Thuần.
Trong lòng cô cũng rất hoang mang và sợ hãi, không thể nghĩ rằng mọi chuyện lại có thể phát triển như thế này. Cô kể lại cho Cố Vũ Thuần nghe nguyên nhân sự việc.
Cố Vũ Thuần nghe xong không thể tin được: “Cậu, cậu nói là anh ta quấy… Quấy rối cậu?”
Mắt Hạ Thụ đỏ hoe, cô gật đầu.
“… Chết tiệt!” Cố Vũ Thuần tức giận, cô ấy đứng dậy nhìn trái nhìn phải, cầm một cái bình hoa lên muốn đi ra ngoài.
Hạ Thụ vội vàng kéo cô ấy lại: “Vũ Thuần, cậu đang làm gì vậy!”
“Tớ sẽ g.i.ế.c tên khốn đó!” Cố Vũ Thuần.
Mặt cô ấy đỏ bừng.
Tên khốn đó chạm vào Tiểu Mộc! Sao anh ta dám chạm vào Tiểu Mộc!
Cô ấy hoàn toàn không biết, nếu cô ấy biết sớm hơn, cô ấy đã xé xác anh ta khi ở trên phim trường!
“Vũ Thuần, đừng kích động!” Hạ Thụ đứng trước cửa: “Nếu bây giờ cậu xuống tầng, không những không gặp được Sở Kỳ mà còn bị phóng viên vây quanh. Hơn nữa, cậu cũng không biết Sở Kỳ đang ở đâu, cậu đừng kích động.”
Ngực Cố Vũ Thuần phập phồng, cô ấy cố gắng kiềm nén, giọng điệu đau lòng: “Tống Hành có biết chuyện này không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hạ Thụ lắc đầu.
Hạ Thụ không biết sau đó Thẩm Hoài Xuyên có nói với anh về chuyện này hay không, nhưng cô đoán rằng là không.
Nếu không với tính cách của Tống Hành, anh sẽ không để yên.
Ánh mắt Hạ Thụ mơ hồ: “Vũ Thuần, hãy nói với Abel chuyện này. Chỉ cần cậu chứng minh trong hình đó không phải cậu mà là tớ, việc này có thể lắng xuống, cậu mới có được chút lưu lượng, không thể có bình luận tiêu cực được. Bây giờ cậu nghĩ cách chứng minh đó là tớ.”
“Không!” Cố Vũ Thuần từ chối: “Tớ không thể nói!”
Bây giờ danh tính của cô gái này như một bia đạn, ai bị b.ắ.n trúng thì chết. Cô ấy đã bị mắng thành thế này, Tiểu Mộc là một người bình thường, không biết mọi chuyện sẽ đến mức nào nữa.
Cô ấy vò đầu bứt tóc, cố gắng để bản thân bình tĩnh.
“Tiểu Mộc, cậu đừng nói chuyện này với ai. Dù sao bây giờ tất cả mọi người đều nghĩ là tớ, bọn họ cũng không tìm thấy bằng chứng, sẽ không sao
đâu.”
“Cứ làm như anh Abel nói, nói không chừng tớ còn có thể bán thảm! Việc này vốn là Sở Kỳ sai, cùng lắm thì tớ cá c.h.ế.t lưới rách với anh ta! Dù sao cậu cũng không thể nói!”
“Thế nhưng…”
“Cậu nghe tớ, không được là không được!” Cố Vũ Thuần vội vàng cắt ngang, vừa nóng lòng vừa đau lòng.
Trong nháy mắt, thậm chí cô ấy còn muốn nói chuyện này cho Hoắc Cận Hành, để anh phong sát tên đê tiện đó!
Điện thoại trong túi bỗng rung lên.
Cố Vũ Thuần tưởng là tin nhắn Wechat, cô ấy lấy điện thoại ra xem, ánh mắt lại nhìn thấy bài Weibo mới kia.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn Hạ Thụ: “Xong rồi…”
–
# Chuyện tình cảm của Sở Kỳ#, #Sờ Kỳ Cố Vũ Thuần# sau khi ở trên hotsearch bốn tiếng, chuyện bỗng xoay chuyển.
Có người biết chuyện tiết lộ, cô gái trong ảnh chụp không phải là Cố Vũ Thuần.
Ban đầu tin này bị phớt lờ bởi tiếng mắng chửi của fan Sở Kỳ, rất nhanh có người tung ra lịch trình quay phim của đoàn phim << Gặp em >>, chứng minh quần áo của Cố Vũ Thuần hôm đó khác với trong ảnh, hơn nữa lúc đó cô ấy đang phải quay phim.
Rất trùng hợp có một cô gái lọt vào bức ảnh, quần áo cũng rất giống.