Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế

Chương 191



Thân cây được ngâm trong chất lỏng hóa học. Đặt thân cây vào khay và đổ “thuốc ma thuật” vào khay. Sau phản ứng hóa học, các tinh thể sẽ hình thành trên thân cây và một cây non tươi tốt sẽ ra đời.

 

Hạ Thụ đã từng thích chơi với thứ này, nhưng cô không có kiên nhẫn, cô luôn đổ ngược lọ thuốc, hoặc buộc quanh thân cây một cách xiêu vẹo, cây non cuối cùng luôn bị vẹo.

 

Ngược lại, anh rất cẩn thận, những cây nhỏ anh trồng đều tươi tốt và thẳng tắp.

 

Hạ Thụ vẫn còn hơi vụng về khi loay hoay với những chi tiết nhỏ đó.

 

Cuối cùng cô cũng không làm, ngồi trên thảm ôm má nhìn anh làm, nhìn hàng lông mày và ánh mắt trong veo mà nghiêm túc của anh.

 

Hoắc Cận Hành ngẩng đầu nhìn cô.

 

Thấy anh bắt quả tang cô lười biếng, cô ngồi thẳng dậy, cúi đầu giả vờ không có việc gì tiếp tục nghịch cái cây nhỏ trong tay.

 

Môi người đàn ông cong lên.

 

Họ đã trồng tổng cộng hai cây.

 

Một trắng, một xanh.

 

Màu trắng hơi cong, màu xanh thẳng.

 

Tinh thạch phải mất mấy chục giờ mới lớn lên được, Hạ Thụ để hai cái thân cây với nhau, nói: “Cái này tên là Hành Tiểu Bạch, cái này tên là Thụ Tiểu Lục, khi lớn lên sẽ rất đẹp!” 

 

Hoắc Cận Hành nghe vậy không khỏi cười thầm, nhưng là vẫn nhìn cô: “Sao đột nhiên muốn trồng cây?”

 

Hạ Thụ cắn môi, cụp mắt xuống: “Em chỉ là muốn trồng.”

 

Cô thực sự đã muốn làm điều này từ lâu.

 

Lần trước đến nhà anh, cô thấy cả căn phòng anh trống trải, lúc đó cô muốn tô điểm thêm cho căn phòng của anh một chút màu sắc.

 

Lần này cô đến, vốn dĩ muốn mang theo hai chậu cây xanh thật.

 

Nhưng cô nghĩ, gần đây anh chắc chắn phải về Nam Xuyên, có thể không thể chăm sóc cây thật.

 

Sau đó đổi sang cây ma thuật, khi anh quay lại… Anh sẽ nhìn thấy thành phẩm.

 

Anh sẽ thấy nó.

 

Anh nhất định sẽ… Sẽ quay lại.

 

Mặt trời lặn bên ngoài cửa sổ đã phủ một tấm màn vàng nhạt. Hoắc Cận Hành nhìn cô, cố gắng nhịn xuống sự khó chịu, trong lòng lại bùng cháy.

 

Thực tế, ngay cả khi cô không đến, hôm nay, anh cũng sẽ đến gặp cô.

 

Có một số điều anh không muốn nói, không dám nói, nhưng anh vẫn phải nói.

 

Anh khẽ gọi cô: “Hạ Thụ.”

 

“Ừ.”

 

“Ngày mai anh về Nam Xuyên.” Lời vừa dứt, cô lập tức cúi đầu, không giấu được đỏ hốc mắt.

 

Hoắc Cận Hành biết, bất kể là trước kia hay là bây giờ, Nam Xuyên đều là một nơi đau buồn mà cô không muốn nhắc tới, cũng không đành lòng nhắc tới.

 

Anh dùng lòng bàn tay vuốt v e gò má to bằng lòng bàn tay của cô, lời nói như hứa hẹn: “Em yên tâm, chậm nhất là ngày mốt anh sẽ về, em đừng sợ.”

 

Hai mắt Hạ Thụ mờ mịt, trán dán vào n.g.ự.c anh không chịu ngẩng đầu lên: “Chuyện này em không lo lắng.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Vậy sao?”

 

Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt rưng rưng nước mắt nhưng cố gắng không khóc, dùng giọng điệu mềm mại như sáp che giấu tiếng khóc của mình: “Anh sẽ bị mắng sao?”

 

Trái tim Hoắc Cận Hành lập tức bị nước mắt của cô làm cho chua xót, anh khẽ thở dài, vuốt v e đuôi mắt cô.

 

Nước mắt ướt đẫm đầu ngón tay. 

 

“Không.” Anh nói: “Em biết không, anh đi lạc khi còn bé, cho nên người nhà rất cưng chiều anh, cũng không nỡ mắng mỏ phạt anh.”

 

Cô dụi dụi tay lên mắt, nước mắt càng rơi nhiều.

 

Nhưng… Sao có thể như vậy được?

 

Khi còn là một thiếu niên, anh trộm về Thanh Thành, rồi đã bị cấm túc một tháng.

 

Lần trước, những tin tức kia là do Tưởng Duyệt Viễn tung ra, không liên quan gì đến anh, nhưng anh vẫn bị mắng. 

 

Lần này chính anh đã đích thân công khai cho công chúng thấy toàn bộ những vết thương không thể nói nên lời của bản thân và nhà họ Hoắc. Cho dù yêu đến mức nào và không nỡ, nhưng thế nào cũng luôn có những tiêu chuẩn và giới hạn

 

Hoắc Cận Hành ôm cô vào lòng, nước mắt cô thấm ướt áo anh. 

 

“Hạ Thụ.” Giọng nói an ủi của anh cực kỳ mềm mại: “Anh đã lớn rồi, anh cũng không phải mười bảy tuổi, mười bảy tuổi có một số chuyện đối với anh rất đáng sợ, nhưng đối với anh bây giờ thì không sao. Em đừng lo lắng, anh giải quyết ổn thỏa, rồi anh sẽ về.”

 

Cô nức nở trong lòng anh không nói nên lời.

 

Anh cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, cười nhẹ dỗ dành: “Đừng khóc nữa, được không?”

 

Hạ Thụ dùng sức lắc đầu: “Không.” Giống như một đứa trẻ không chịu nghe lời.

 

Hoắc Cận Hành không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể im lặng, anh cúi đầu 

 

hôn lên đôi mắt ngấn nước của cô.

 

Cô không khỏi nhắm mắt lại, hàng mi ướt át run rẩy chớp chớp.

 

Vị mặn của nước mắt thấm vào đầu lưỡi, nụ hôn của anh dần dần di chuyển xuống, nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi, gò má của cô, rồi rơi xuống đôi môi anh đào.

 

Li3m môi, m*t nhẹ vào môi cô, động tác của anh rất tinh tế và nhẹ nhàng.

 

Hạ Thụ vốn có hơi choáng váng, bây giờ cẩn thận đáp lại, cả người càng choáng váng hơn, mềm nhũn dựa vào n.g.ự.c anh.

 

Một lúc sau, anh mới buông ra, dùng ngón tay xoa nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của cô, khẽ mỉm cười.

 

Hạ Thư vô cùng xấu hổ, hai gò má ửng đỏ, dùng sức cúi đầu.

 

“Vậy thì, ngày mai anh lên đường bình an.”

 

“Ừ.” Hoắc Cận Hành rất nhẹ nhàng đáp lại. 

 

“Ba mẹ anh có mắng thì cứ nhận lỗi đi, đừng cãi lại, huống chi là muốn tốt cho anh… Tóm lại, đừng cãi nhau với gia đình.”

 

Vẫn không buông bỏ được lo lắng trong lòng, Hạ Thư cắn môi: “Hành Tiểu Bạch và Thụ Tiểu Lục vẫn đang đợi anh!”

 

Hoắc Cận Hành cười nói: “Được.”

 

Đương nhiên anh sẽ đồng ý.

 

–Niềm khao khát của anh, vầng trăng nhỏ của anh, vẫn đợi anh ở thành phố này.

 

Sao anh có thể không quay lại.