Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế

Chương 194



“Thế tại sao chú nhỏ lại làm điều sai trái?”

 

“Bởi vì chú nhỏ không nghĩ mình làm sai.”

 

“Dạ?” Bánh bao nhỏ mơ hồ: “Vậy rốt cuộc là sai hay là đúng ạ?”

 

Hoắc Cận Hành mím môi không nói. Diệp Nhược thong thả đi tới, Hoắc Cận Hành đứng lên: “Chị dâu.”

 

Diệp Nhược nhìn anh thở dài một hơi.

 

Năm đó khi mới gặp anh, anh vẫn là một thiếu niên trầm tĩnh, không thích nói chuyện, làm gì cũng im lặng, dáng vẻ xa cách lạnh lùng.

 

Bỗng có một ngày, anh đến gặp cô ấy và Hoắc Cận Diễm với đôi mắt đỏ hoe, giọng điệu đau thương cầu xin bọn họ, xin bọn họ giúp anh trở lại Thanh Thành để gặp mặt cô gái kia.

 

Cô ấy vỗ vỗ bờ vai của anh: “Đừng gấp, mọi chuyện cứ từ từ. Chị và anh trai em sẽ giúp đỡ em.”

 

Trong lòng Hoắc Cận Hành rất cảm kích, gật đầu: “Cám ơn.”

 



 

Không khí ban đêm khô nóng nặng nề, mây đen che khuất ánh trăng, giống như trời có thể đổi mưa ngay lập tức.

 

Hạ Thụ rời khỏi công ty giải trí Hoa Nhất, nhìn thời gian.

 

Tám giờ rưỡi.

 

A Hành đã rời đi hai ngày rồi.

 

Cô dự định sẽ đi tàu điện ngầm, chưa đi được hai bước điện thoại bỗng vang lên, khoảnh khắc nhìn thấy tên người gọi đến trái tim cô bỗng loạn nhịp.

 

—— “Của em.”

 

Khóe môi cô  cong lên, Hạ Thụ đáp: “A Hành.”

 

“Ừ.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói rõ ràng, trầm thấp của anh, mang đầy ý cười: “Đang ở bên ngoài sao?”

 

Có tiếng gió do xe ô tô chạy ngang qua bên người cô, cô nhìn lên bầu trời không có ánh trăng nói: “Vâng, vừa ra khỏi công ty.”

 

Ngừng một lát, cô vẫn là không nhịn được hỏi: “A Hành, anh… Vẫn ở Nam Xuyên sao?”

 

Cũng không biết bây giờ anh thế nào.

 

Điện thoại im lặng một lúc.

 

“Ừ.” Giọng điệu Hoắc Cận Hành rất nhẹ: “Vẫn còn.”

 

Cô rũ mi, không tránh khỏi có chút mất mác. Chỉ chốc lát cô đã cười trở lại: “Vậy anh…”

 

“Hạ Sấu!” 

 

Đột nhiên một tiếng la to truyền đến.

 

Hạ Thụ ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn.

 

Là một cô gái tóc tai bù xù, khuôn mặt đầy vẻ độc ác, quắc mắt nhìn cô, cô ta cầm một con d.a.o gọt hoa quả điên cuồng chạy về phía cô.

 

Trong khoảnh khoắc nhìn thấy cô gái đó, đại não Hạ Thụ trống rỗng, ngơ ngác đứng tại chỗ.

 

Một bóng người chạy đến che trước người Hạ Thụ.

 

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt. Hạ Thụ chỉ kịp nhìn thấy một vạt áo trắng chợt lóe trước mắt, đôi mắt của cô bị một đôi tay trắng trẻo che lại, sau đó là tiếng con d.a.o bị đá văng ra và tiếng người ngã xuống đất.

 

Hình như xung quanh có rất nhiều người vây lại, có vô số âm thanh vang lên, có người cản cô gái vẫn có ý định nhặt lại dao. Cô ta vẫn la to:

 

“Hạ Sấu, cô là đồ đê tiện! Hại Sở Kỳ!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Cô là đồ đáng chết!”

 

Hạ Thụ không nghe được cô gái kia la hét cái gì, trước mắt tối tăm, sau đó bóng tối rút dần rút dần, cô loáng thoáng ý thức được điều gì.

 

Điện trong tay cô rơi xuống đất.

 

Trước mặt thoang thoảng mùi tuyết tùng quen thuộc, cả người cô run rẩy dữ dội, cho đến khi bàn tay trước mắt cô rơi xuống đất.

 

Cả người anh cũng mất lực ngã xuống đất.

 

“A Hành!” Hạ Thụ ôm lấy anh ngã ngồi trên mặt đất, cảnh tượng trước mặt thay đổi đột ngột.

 

Màu đỏ…

 

Khắp nơi chỉ toàn màu đỏ…

 

Mũi d.a.o đ.â.m xuyên qua phần bụng của anh, vô số m.á.u đỏ trong thân thể anh chảy ra. Vô số m.á.u trong người anh chảy tràn ra bên ngoài.

 

Rất nhiều, rất nhiều màu đỏ… Đỏ đến mức nhiễm đỏ cả hai mắt của cô.

 

“Nhị thiếu!”

 

Có hai vệ sĩ hốt hoảng chạy đến.

 

Có quần chúng đang vây xem hô lớn: “Xe cứu thương! Mau gọi xe cứu thương!”

 

Còn có vô số tiếng bước chân, tiếng thét chói tai, tiếng còi xe inh ỏi ở giao lộ…

 

Cả thế giới rối loạn.

 



 

Hoắc Cận Hành nằm trong n.g.ự.c Hạ Thụ.

 

Hạ Thụ không nghe thấy, không nhìn thấy gì khác. Giờ khắc này trong mắt cô chỉ có anh.

 

Cô không kìm chế được bật khóc như điên, muốn ôm anh, muốn chạm vào anh, nhưng lại không dám đụng chạm chỗ nào, có cảm giác chân tay luống cuống không biết làm gì.

 

“A, A Hành… A Hành!”

 

Cô không biết nói điều gì khác, chỉ có thể liên tục gọi tên anh.

 

Cô luống cuống chân tay, muốn dùng tay chặn miệng vết thương của anh, muốn cho m.á.u chảy chậm lại, nhưng m.á.u lại chảy ra giống như dòng suối. Trên váy, trên tay của cô chỉ đều là m.á.u của anh.

 

“Hạ Thụ…” Trong đôi mắt đen nhánh, mệt mỏi của anh chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Anh đã trở về.”

 

Anh đã trở về đúng hẹn.

 

Đã nói rồi, trễ nhất là tối ngày mốt. Anh không nuốt lời.

 

Hạ Thụ vừa khóc vừa nói: “Em biết, anh đã trở lại, anh lại gạt em…”

 

Rõ ràng mới vừa rồi còn nói đang ở Nam Xuyên, rõ ràng nói ở Nam Xuyên…

 

Bây giờ cô chỉ hy vọng anh đang ở Nam Xuyên, anh vẫn chưa trở về.

 

Đôi môi anh tái nhợt, một tay che miệng vết thương, còn tay kia cố sức nâng lên, run rẩy che mắt của cô; “Em đừng khóc, cũng đừng nhìn…”

 

Em đừng khóc.

 

Cũng đừng nhìn.

 

Phòng tuyến cuối cùng trong lòng Hạ Thụ bị hai câu này hoàn toàn đánh tan, lớn tiếng khóc nức nở, cô đưa tay đè lên bàn tay đang che mắt cô của anh, nói: “Được, em không khóc, cũng không nhìn… A Hành, không cho anh ngủ, anh phải nói chuyện với em, không cho anh ngủ!”

 

Anh mong manh đáp lại cô: “Được…”

 

Phía chân trời, sấm rền dữ dội, cuối cùng cơn mưa đầu tiên của mùa hạ đã trút xuống, cọ rửa nước mắt và bi thương.