Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế

Chương 43



Ánh mắt cô rất nhanh lại trở nên mềm mại, dừng trên gò má bên trái của anh. Nơi đó có dấu hai ngón tay rất nhạt.

 

Cô vươn tay chạm một cái.

 

Tống Hành hiểu ý của cô, nhẹ nhàng lắc đầu với cô, đáy mắt dịu dàng: “Tớ không sao.”

 

Lau mặt xong, độ ấm trên khăn lông cũng đã tan.

 

Gương mặt Hạ Thụ vẫn ửng hồng, bệnh trạng có chút không bình thường. Anh không nhịn được duỗi tay lau lau trán cô. 

 

Quả nhiên lại phát sốt.

 

Lập tức đứng dậy đến một bên rót nước pha thuốc, Tống Hành bưng đến trước mặt cô, nói: “Cầm thuốc uống đi.”

 

Hạ Thụ không muốn: “Đắng.”

 

“Nghe lời.” Trong nét mặt và lời nói của anh đều là lo lắng, nhẹ nhàng đặt viên thuốc vào tay cô, thúc giục: “Cậu bị bệnh, uống đi, mới có thể hạ sốt nhanh.”

 

Hạ Thụ cúi đầu.

 

Cô không nói, không nhìn anh, nhưng cũng không động đậy, rõ ràng là muốn phản kháng trong im lặng. Ly thuốc yên tĩnh nằm giữa hai tay cô, bề mặt chất lỏng phản chiếu ánh sáng của bóng đèn dây tóc trên trần nhà.

 

Tống Hành không biết làm sao, im lặng một chút lại ngồi xổm xuống trước người cô, tay phải đút vào túi áo, vẻ mặt có chút chan chứa cười nhạt: “Cậu ngoan ngoãn uống thuốc xong, có thưởng.”

 

Hạ Thụ khó hiểu nhìn anh.

 

Anh chậm rãi đưa tay, lòng bàn tay hướng xuống phía dưới, trong lòng bàn tay rõ ràng nắm chặt thứ gì đó. Hạ Thụ nhìn một cái là nhận ra màu sắc xuyên qua kẽ hở giữa hai ngón tay anh, là kẹo gấu con.

 

Cô cắn môi, không kháng cự nữa, nhắm chặt mắt liều một chút, đưa ly thuốc đến bên môi uống hết.

 

Tống Hành âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhẹ nhàng lột kẹo gấu con ra, lúc cô uống xong trong chớp mắt vội lấy ly thuốc đặt qua một bên, đồng thời đem kẹo gấu con nhét vào miệng cô.

 

Hạ Thụ cau mày ho nhẹ hai tiếng. Vị ngọt của kẹo rất nhanh xua tan vị đắng nơi đầu lưỡi, quanh quẩn ở đầu lưỡi thật lâu.

 

Thuốc cảm sẽ khiến cho người ta thèm ngủ. Tống Hành cởi giày và áo khoác cho cô xong, vén chăn trên giường: “Cậu nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc thật ngon, đừng nghĩ gì cả.”

 

Lúc đứng dậy, góc áo anh lại đột nhiên bị túm một chút.

 

Thiếu niên hơi giật mình, ngoái đầu lại nhìn cô.

 

Giọng nói cô gái nhỏ nhẹ, lộ ra uất ức và đáng thương, đôi mắt ướt át trong veo: “A Hành, tớ đau.”

 

Tim Tống Hành thắt lại.

 

Anh theo ánh mắt cô nhìn xuống phía dưới, nhìn đến bàn tay non nớt của cô. Trên làn da trắng có một đường đỏ thẫm, không dài, nhưng rất sâu..

 

Mức độ vết thương này đối với anh mà nói cũng không xem là lạ, xuống chút nữa đã tạo thành vết bầm xanh. Trong cổ họng anh căng lên, nâng lên rất nhẹ nhàng nhìn kỹ càng: “Sao lại bị thế này?”

 

Hạ Thụ khịt mũi: “Ông nội đánh…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tống Hành chỉ cảm thấy trong lòng mình nháy mắt cũng bị đánh một cái, m.á.u nóng lên, giọng nói đột nhiên trở nên khàn khàn: “Còn đánh ở đâu nữa?”

 

Hạ Thụ chậm rãi chỉ phía sau lưng mình.

 

Phía sau lưng đương nhiên là không thể xem, Tống Hành véo đầu ngón tay sần sùi một cái. Đột nhiên đứng dậy, định trở về phòng của mình lấy thuốc bôi vết thương ngoài da đến.

 

Một bàn tay nhỏ túm lấy vạt áo anh, không cho anh đi.

 

Tống Hành do dự một chút, vẫn đặt tay lên tay cô, vỗ nhẹ hai cái thấp giọng an ủi: “Tớ không đi, tớ đi lấy chút đồ, sẽ trở về ngay.”

 

Hạ Thụ không nhúc nhích.

 

Vốn dĩ Tống Hành muốn trực tiếp kéo tay cô ra, nhưng không thể nhẫn tâm mà nắm thật chặt, lại ngồi xổm xuống trước người cô lần nữa.

 

Chóp mũi Hạ Thụ ê ẩm, nhìn anh, đôi mắt đen trong veo lướt xuống: “A Hành, lần đầu tiên tớ biết, thì ra bị đánh đau như vậy.”

 

Cô được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, tuy không xem như muốn sao có sao muốn trăng có trăng, nhưng mong muốn cơ bản chưa bao giờ thất bại.

 

Mẹ mất lúc cô còn nhỏ, không hiểu đau thương. Ba thương cô, cũng không động chạm đến cô dù chỉ một chút. Ông nội thương xót cô, ngay cả câu nặng lời cũng không nói ra, càng không cần nói đến ăn đòn.

 

Cô gái trước kia ít khi va vấp đụng chạm bây giờ bởi vì anh mà bị đánh hai cái như vậy, trong lòng Tống Hành chua xót, giống như có vũ khí sắc bén đang khuấy động.

 

Hạ Thụ nói: “Lúc trước hỏi cậu có đau hay không, cậu luôn nói là không đau, thật ra cậu vốn là gạt tớ, đúng không.”

 

Cô mím môi rũ mắt xuống, không nói.

 

Có chút khẩu thị tâm phi những thứ lẫn lộn đó trong lòng đều biết rõ, nói ra chỉ biết càng khó chịu hơn.

 

Trong phòng yên lặng, kim giây đồng hồ tít tắt chuyển động. Kẹo trong miệng dần dần tan ra.

 

Tống Hành nói: “Ngủ một lát đi.”

 

Anh trải chăn mềm mại vén lên để cô nằm vào, rồi nhét thỏ hồng vào trong lòng cho cô ôm. Hạ Thụ túm cổ tay áo anh không cho anh đi, nhẹ giọng mà năn nỉ: “Tớ muốn ngủ cùng cậu.”

 

Anh vô thức nhíu mày: “Không được.”

 

Khi còn nhỏ, thế giới trong mắt trẻ con đơn thuần, không có nhiều suy nghĩ khác, trái lại cũng từng ngủ cùng một gối. Nhưng suy cho cùng thì bây giờ không còn là lúc nhỏ.

 

Trong lòng Hạ Thụ cảm thấy thất vọng, nhưng cũng hiểu, bọn họ trưởng thành rồi, không giống với trước kia.

 

Có chút khoảng cách trở thành cấm kỵ, không thể dễ dàng vượt qua.

 

Cô chậm rãi buông lỏng tay ra.

 

Tuy rằng tay buông lỏng ra, nhưng nét mặt trên khuôn mặt nhỏ lại thể hiện rõ sự cô đơn.

 

Tống Hành thở dài một hơi, từ bỏ việc bước đi, nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường: “Tớ ở đây với cậu, chờ cậu ngủ rồi lại đi.”

 

Ánh mắt Hạ Thụ bỗng sáng lại, hết sức ngạc nhiên, gật đầu như gà con mổ thóc.

 

“Nhắm mắt.” Anh dịu giọng ra lệnh.