Buổi tối, tắm rửa xong, Hạ Thụ ôm thỏ hồng chui vào chăn, một lúc lâu sau vẫn chưa ngủ.
Trằn trọc một hồi, cô đứng dậy, bật máy tính và tìm kiếm một cách cẩn thận với bao mong chờ.
“Đại học A có viện nghệ thuật không?”
“Đại học A có chuyên ngành cello không?” Nửa đêm im lặng, màn hình máy tính trong phòng cô gái sáng rực, phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của cô.
Ban đên năm mười sáu tuổi ấy, lần đầu tiên cô gái ấy nghiêm túc nghĩ về tương lai.
Đại học A.
Cùng anh.
–
Việc huấn luyện của trường có hiệu quả rõ rệt, chỉ trong vài ngày, Hạ Thụ đã thành thạo tiết mục thi đấu.
Để giảm bớt áp lực cho bọn họ, lần này nhà trường đã đặc biệt mời một giáo viên phụ đạo. Cô ấy là đàn chị của bọn cô, tốt nghiệp học viện âm nhạc ở Đế Đô.
Hôm nay khi kết thúc tập luyện, Hạ Thụ không nhịn được liền hỏi: “Đàn chị, nếu em cũng như chị, muốn học chuyên ngành âm nhạc, em phải thi những cuộc thi nào vậy ạ?”
Đàn chị thấy đôi mắt trong veo của cô: “Em có muốn tham gia cuộc thi Cello chuyên nghiệp không?”
Cô gật đầu, rất kiên định và nghiêm túc.
Tiếp xúc hai ngày, đàn chị đã có ấn tượng rất tốt về Hạ Thụ.
Đàn em xinh đẹp, dịu dàng, tính tình rất tốt, kéo đàn Cello rất hay.
Với trình độ của cô tham gia cuộc thi Cello chuyên nghiệp là không có vấn đề gì, điều thiếu sót là thiếu hiểu biết về cách thức cuộc thi. Cô ấy kiên nhẫn nói những thông tin liên quan cho cô nghe, về nội dung cuộc thi, cần chuẩn bị những gì, còn có những trường đại học không tồi. Hạ Thụ nghe rất nghiêm túc, cảm xúc dâng trào.
Đó là những điều cô chưa biết, nghe vậy hoàn toàn khơi dậy sự tò mò của cô.
Sau khi cô ấy nói xong, Hạ Thụ thận trọng hỏi: “Vậy thì, đàn chị… Còn trường đại học A thì sao? Trường đại học A như thế nào?”
“Đại học A?” Đàn chị hơi kinh ngạc, “Em muốn thi đại học A?”
Cô rụt rè gật đầu.
Mấy ngày trước, cô tra trên mạng và xác nhận đúng là trường đại học A có viện nghệ thuật, nhưng tuyển sinh ít và người học cũng rất ít, thật sự không thể tìm hiểu được thông tin gì thêm.
Đàn chị nói: “Đại học A… Cũng không tệ, nhưng điểm đầu vào rất cao, tuyển sinh ít, gần như một tỉnh chỉ có một người học. Hơn nữa bọn họ không chỉ yêu cầu thành tích nghệ thuật, mà còn yêu cầu thành tích môn văn hóa cũng phải tốt. Điểm văn hóa của em thế sao?”
Cô ngoan ngoãn báo cáo kết quả của bài kiểm tra cuối tháng. Đàn chị mỉm cười khi nghe những lời đó: “Không sao, còn tùy thuộc vào điểm chuyên ngành của em, hơn nữa Đại học A rất quan tâm đến các cuộc thi. Nếu em có thể giành được giải trong một cuộc thi lớn, khả năng em sẽ được ưu tiên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Ngọn lửa nhỏ của Hạ Thụ bùng cháy, hai mắt sáng rực lên: “Thật sao? Cuộc thi này cũng được sao?”
“Cuộc thi lần này không được, bởi vì không phải chính thức. Nhưng sẽ giống giám khảo ở cuộc thi chính thức. Em phải thể hiện tốt, để lại ấn tượng tốt cho ban giám khảo, đoạt giải nhanh, để có thể nhanh chóng đậu đại học A.”
Hạ Thụ rất vui mừng: “Vâng.”
Cô nói tin tốt này với A Hành.
Tống Hành không hiểu về cuộc thi nghệ thuật, nhưng nhìn thấy cô gái bên cạnh vui vẻ như vậy, vui vẻ giống như một chú chim vàng anh, anh cũng cảm thấy vui vẻ.
Lần đầu tiên, anh có sự chờ mong và hy vọng với trường đại học A.”
Dường như anh… Cũng có thể nuôi một chút hy vọng.
Hôm nay có lịch học Taekwondo và Cello, khi hai người về đến nhà đã là tám giờ.
Vừa bước vào cửa, Hạ Thụ đã nhận thấy bầu không khí trong nhà có sự khác thường.
Nhà có khách đến.
Nhưng khác hẳn với tiếng cười ấm áp, vui vẻ khi nhà họ Thẩm đến làm khách lần trước, không khí trong phòng buồn tẻ, âm u, có cảm giác căng thẳng vô hình.
Hạ Thụ nhìn xung quanh, cảm thấy có hơi khác thường, nhẹ giọng gọi: “Ba…”
“Con về rồi à.” Lông mày Hạ Hùng Hải khẽ nhíu lại, trên người ông ấy có mùi khói thuốc.
Ông ấy rất ít khi hút thuốc, khi gặp phải chuyện khó giải quyết hay chuyện phiền lòng, mới hút một hai điếu.
Hạ Thụ đoán có chuyện không hay xảy ra, lo lắng hỏi: “Ba, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, Hạ Thụ, con lên tầng trước đi.”
Cô không dám hỏi thêm câu nào, lập tức đi đường vòng định lên tầng. Tống Hành cũng lặng lẽ đi theo sau cô.
“A Hành, cháu ở lại.” Hạ Hùng Hải ngăn anh lại.
Thiếu niên giật mình.
Hạ Thụ cũng sững sờ, cũng vô thức dừng lại.
Khi cô ngoảnh lại nhìn, những vị khách trên ghế sofa đều đã đứng dậy. Hình như đó là một gia đình ba người, người đàn ông trung niên nhã nhặn, người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng.
Bên cạnh bọn họ còn có một chàng trai hơn hai mươi tuổi. Mà khuôn mặt chàng trai đó…
Hạ lão gia đứng bên cạnh bọn họ, giọng nói như già đi mười tuổi. Chỉ vào Tống Hành và nói với họ: “Đây là thằng bé.”