Thật ra sau chuyện tin đồn con tội phạm g.i.ế.c người lần trước, tuy những người bên cạnh Tống Hành không đồn về chuyện này nữa nhưng cũng có ít người hỏi bài anh đi.
Suy cho cùng, hầu như mọi người đều mượn cớ hỏi bài để làm quen.
Khi lòng hiếu kỳ được thỏa mãn, họ sẽ không còn hứng thú nữa.
Dạo này họ lại bắt đầu khác thường.
Tiết hoạt động ngoại khóa, chỗ ngồi của Tống Hành được mọi người vây quanh thành vòng tròn.
“Nếu con tàu này là khởi hành từ 12 giờ ngày 30 tháng 12, qua năm phút sau sẽ đi qua kinh tuyến 180°, như vậy… “
Tống Hành giảng bài luôn rất cẩn thận và đầy đủ, giải được một chút đều sẽ nhìn mọi người, hỏi xem có hiểu hay không. Giảng được một nửa, bỗng nhiên có người hỏi: “Tống Hành, cậu thật sự là người nhà họ Hoắc? Đã thừa nhận rồi sao?”
Tay cầm bút của Tống Hành khựng lại.
Sau khi bình tĩnh lại, anh lại viết tiếp, ra vẻ không có gì, nói tiếp: “Vì thế địa điểm này không có khả năng… “
“Cậu đã gặp chủ tịch tập đoàn Quân Dục chưa? Hoắc Cận Diễm có đẹp trai giống trên mạng không?”
“Nhà cậu rất xa hoa đúng không?”
“Cậu sẽ về Nam Xuyên à? Cậu có sửa lại thành họ Hoắc không?”
Càng ngày càng nhiều câu hỏi không liên quan đến đề bài. Cuối cùng Tống Hành không nói gì, khẽ mím môi.
Ánh mắt mọi người lấp lánh, dường như rất mong chờ câu trả lời của anh.
Viết bài giải lên giấy, sau đó anh đưa cho mọi người, đứng lên: “Hôm nay tới đây thôi, tôi đi ra ngoài một chút.”
Anh vội vàng đi ra ngoài. Có người không khỏi gọi: “Ôi chao, Tống Hành… Tống Hành!”
Ở phía sau, Hạ Thụ lẳng lặng nhìn bóng lưng của anh, dần nắm chặt cây bút trong tay.
…
Hoạt động ngoại khóa là do thầy cô và học sinh đều được tự do hoạt động, chỉ có thư viện trên tầng là yên tĩnh nhất.
Bốn phía đều có lan can rất cao, phòng ngừa có người vô tình trượt chân ngã xuống phía dưới.
Tống Hành ngồi khoanh chân trong chốc lát, gió lạnh khẽ thổi, cuối cùng cũng thổi tan đi những phiền toái này.
Lúc này có người đến gần.
Mặc dù đi rất nhẹ nhưng anh có thể nghe thấy rất rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Tôi không giải đề nữa.” Tống Hành không quay đầu, nhàn nhạt nói: “Có vấn đề gì cũng đừng hỏi tôi.”
Bước chân dừng lại một giây.
“Yên tâm, tôi đều hiểu những chuyện đó.” Sau đó đi lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh anh: “Vì vậy sẽ không hỏi vấn đề gì.”
Tống Hành nghiêng đầu.
Thẩm Hoài Xuyên.
Anh không biểu hiện ra nhiều sự kinh ngạc, ánh mắt lại nhìn về phía chân trời xa xa, hưởng thụ sự yên tĩnh khó có được.
“Rất phiền đúng không?” Yên lặng trong chốc lát, Thẩm Hoài Xuyên cười khẽ: “Bị mọi người nịnh bợ, khách sáo, được chào đón… rất phiền đúng không? Rõ ràng biết bọn họ căn bản không thật lòng với cậu, nhưng cậu vẫn phải đối xử tử tế với họ, chán ghét cũng không được nói ra.”
Tống Hành rũ mắ: “Cậu trải nghiệm nhiều hơn tôi.”
Từ nhỏ Thẩm Hoài Xuyên đã sống trong hoàn cảnh như vậy, rất nhiều người bên cạnh nịnh bợ, nên sớm đã không thấy lạ.
Nhưng anh không thế, anh bị coi thường từ nhỏ, không thể hờ hững như không giống cậu ta được.
Anh nhìn về phía Thẩm Hoài Xuyên: “Vậy bây giờ tôi nên làm gì?”
Thẩm Hoài Xuyên cười: “Bây giờ, cậu đang hỏi ngược lại tôi?”
Tống Hành rũ mắt.
“Rất đơn giản.” Thở phào một hơi, Thẩm Hoài Xuyên nhìn nơi xa: “Ông tôi từng nói với tôi là đừng quên trái tim thuở ban đầu, dù gặp phải chuyện gì, cũng đừng quên bản thân mình là ai.”
Tống Hành yên lặng, ánh mặt trời xa xa chiếu sáng rực rỡ, có những chú chim én bay lượn xung quanh cái ăng ten.
“Sẽ không quên.” Con ngươi anh đen như mực nhìn ánh sáng mặt trời: “Tống Hành.”
Trong khoảng thời gian này, tâm trạng Tưởng Nguyệt Viện thanh đổi nhanh như chong chóng.
Khoảng thời gian trước, cô ta lấy hết dũng khí thổ lộ với Tống Hành, nào ngờ lại bị từ chối thẳng thừng. Cuộc thi nhạc nghệ phương Tây cũng sắp tới, ban đầu cô ta cố gắng tập luyện chăm chỉ, tự lén tiến cử bản thân, vậy mà cuối cùng Hạ Thụ lại giành được suất tham gia.
Thất bại hai lần liên tiếp, sau đó cô ta khóc lóc một hồi.
Cũng may tất cả đều là chuyện quá khứ.
Tống Hành mà thôi, cuộc thi mà thôi.
Một người chỉ là cô nhi được nhận nuôi, hai bàn tay trắng, người kia tuy được tham gia trận đấu cấp quốc gia, nhưng không phải chính thức, cho dù lấy được giải, cũng không được cộng thêm điểm vào kỳ thi đại học, không có gì phải tiếc cả.
Ai ngờ, dạo này lại truyền ra tin tức, anh là con ruột nhà họ Hoắc ở Nam Xuyên để lạc nhiều năm.