“Không phải… Không phải.” Cậu ta run rẩy nói: “Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Lúc đó tôi không hiểu chuyện… Tôi đã xin lỗi Tống Hành! Tôi thật sự sai rồi! Cầu xin mấy người đừng đánh tôi!”
Bị mấy người trưởng thành vây quanh, một thằng nhóc như cậu ta nhìn rất giống bị bắt nạt, ánh mắt Hoắc Cận Diễm hung dữ: “Tính tình tôi không tốt, đừng bắt nạt em ấy. Nếu không tôi cũng không biết tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Mã Tuấn nói lắp: “Không dám! Không dám!”
Hoắc Cận Diễm đẩy cậu ta một cái: “Cút!”
Mã Tuấn vội vàng ‘cút’ đi.
“Đợi đã.”
Chưa đi được vài bước, bỗng có tiếng truyền đến từ phía sau.
Mã Tuấn nào dám không nghe, sợ hãi quay đầu lại.
Giọng Hoắc Cận Diễm lạnh như băng: “Nhớ kỹ, em trai tôi họ Hoắc, không họ Tống. Em ấy không có quan hệ gì với nhà mấy người, về sau đừng gọi sai.”
Chờ Mã Tuấn đi xa, một người vệ sỹ đi lên nói: “Đại thiếu, Nhị thiếu vẫn chưa trả lời tin nhắn, đoán chừng…”
Hoắc Cận Diễm cũng không ngạc nhiên, nhìn đường phố thở dài: “Tôi tự đi.”
–
Còn mười phút nữa là kết thúc tiết tự học cuối cùng, điện thoại Tống Hành rung liên tục.
Ban đầu, anh xem như là không biết, nhưng rất nhanh sau đó, bạn cùng bàn của anh cũng cảm nhận được, nghiêng đầu nhắc nhở: “Tống Hành, điện thoại của cậu rung đó.”
Tay cầm bút của Tống Hành siết chặt.
Bật điện thoại lên, trong hộp thư có hai mươi tin nhắn chưa đọc, hầu như nội dung đều giống nhau.
[Nhị thiếu, đại thiếu muốn tìm cậu.]
[Nhị thiếu, sau khi tan học, có thể gặp nhau ở quán cà phê cách trường khoảng ba trăm mét được không?]
[Nhị thiếu có nhận được tin nhắn không?]
[Nhị thiếu…]
–
Anh mím môi, thuận tay kéo số điện thoại này vào danh sách đen.
Sau khi tan học, Tống Hành ra khỏi lớp học, lại đụng phải một người.
Hạ Thụ.
Anh khựng lại.
Hạ Thụ cũng ngẩn ra.
Hai người đứng đối diện nhau trong vài giây, bàn tay Tống Hành nắm chặt thành quyền, tim bắt đầu đập nhanh hơn.
Sau hôm đó, hai người không nói chuyện với nhau, cũng không đi học cùng nhau.
Hạ Thụ thu hồi tầm mắt trước, yên lặng đi qua người anh.
Tống Hành đứng tại chỗ, rũ mặt, nhịp tim lại khôi phục như bình thường.
–
Mấy ngày nay không đi học cùng Hạ Thụ, Tống Hành vẫn chỉ đi một mình. Quãng đường dài, nhưng anh đi chậm để có thể suy nghĩ lại rất nhiều chuyện.
Đường phố nhộn nhịp, dòng xe cộ đi tới đi lui, đèn neon sặc sỡ sắc màu được treo ở cuối đường.
Đi được một lúc, Tống Hành dừng lại, xoay người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Đi ra.”
Phía sau không có một bóng người, chỉ có tiếng gió.
Bên cạnh chỉ có một cái thùng rác, anh lặng lẽ nhìn thẳng vào một chỗ tối ở góc tường, anh bỗng nhấc chân đá vào thùng rác bên cạnh, giống như là phát tiết cơn giận.
Thùng rác đổ xuống phát ra tiếng kêu rất to, từ từ lăn đến một chỗ khác.
“Đi ra.”
“Nhị thiếu!” Hai người vệ sỹ mặc tây trang đi tới: “Nhị thiếu, cậu đừng…”
“Đừng đi theo tôi nữa!” Giọng thiếu niên sắc bén: “Trở về nói với bọn họ, đừng phái người đi theo tôi nữa!”
“Nhị thiếu, đại thiếu chỉ muốn…”
“Đừng gọi tôi như vậy!” Ánh mắt anh lạnh lùng: “Tôi tên là Tống Hành.”
Vệ sỹ không dám nói gì nữa, chỉ có thể tiến thoái lưỡng nan đứng tại chỗ.
Ngực anh phập phồng, không thèm để ý, xoay người rời đi.
Bước chân anh bỗng dừng lại.
Cách đó không xa, không biết Hoắc Cận Diễm đã đến từ khi nào, anh ấy đứng cách anh mười bước chân.
Khuôn mặt anh ấy rất giống anh, vẻ mặt Tống Hành cũng hơi thay đổi, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ lạnh lùng.
–
Trong quán cà phê cực kỳ im lặng, bởi vì đã bao toàn bộ cửa hàng, vì vậy đến cả bóng dáng nhân viên cũng không thấy đâu.
Tống Hành yên lặng đứng, không ngồi, không nói, cũng không nhìn anh ấy.
Hoắc Cận Diễm khó lay chuyển được nên cũng đứng, nhìn chằm chằm anh.
Một lúc sau, anh ấy vươn tay, dường như muốn chạm vào vai thiếu niên.
Tống Hành lùi về sau mấy bước.
Hoắc Cận Diễm khựng lại, tay để ở không trung, một lát sau, rụt tay lại với vẻ mặt không cảm xúc.
“Trưởng thành rồi.” Anh ấy nhìn thiếu niên đã cao bằng mình, bùi ngùi nói: “Cũng cao lớn, nhớ năm đó, khi em đi lạc, mới cao đến đây của anh.”
Vị trí anh ấy chỉ chính là đầu gối.
Tống Hành nhìn thoáng qua, mím môi không nói gì.
“Anh là Hoắc Cận Diễm.” Hoắc Cận Diễm nói: “Là anh trai của em.”
Bàn tay thiếu niên lạnh như băng siết chặt, bướng bỉnh nói: “Tôi là Tống Hành.”
“Em là Hoắc Cận Hành.” Hoắc Cận Diễm cũng không chán nản, gằn từng tiếng sửa lại: “Là em trai anh.”
Tống Hành ngờm anh ấy, mím chặt môi, bỗng lạnh lùng nói: “Tôi không quen biết anh.”
Hoắc Cận Diễm sững sờ.
Khẽ thở dài, giọng anh ấy vẫn bình thảnh như trước: “Em có thể không thừa nhận, nhưng huyết thống thì chính là huyết thống, có một số việc không thể thay đổi được, Tiểu Hành à.”
Trong lòng Tống Hành có cảm giác bi thương, hỏi: “Anh tìm tôi làm gì?”
“Khuyên em trở về.”
“Không có khả năng.” Anh thẳng thắn từ chối, thái độ kiên quyết: “Tôi không về.”
Hoắc Cận Diễm: “Có thể.”
Câu trả lời của đối phương hoàn toàn ngoài dự kiến của anh, ánh mắt Tống Hành chợt lóe, ngạc nhiên nhìn anh ấy.