Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế

Chương 68



Hạ Thụ có chút lo lắng: “Vậy cậu có chịu được không? Nhất định phải chú ý thân thể nhé! Đừng chỉ học tập mà quên thời gian, nhất định phải ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giờ, ăn no ngủ đủ giấc, cơ thể quan trọng nhất đó.”

 

Anh cười khẽ đồng ý: “Ừ.”

 

Hạ Thụ lại nói: “Ừm đúng rồi, tớ xem dự báo thời tiết nói gần đây Nam Xuyên có bão, trời sẽ mưa, cậu đi ra ngoài nhất định phải nhớ mặc áo khoác. Lúc nào cũng mặc rất ít, có thể đối phó được thì đối phó cho qua, như vậy không tốt, nhất định phải nhớ biết chưa!”

 

“Ừ.”

 

“Còn nữa! Nhất định phải chú ý đừng bị thương! Tờ thấy trường của cậu có một lớp yêu thích taekwondo, cậu luyện tập một chút thì tốt, tuyệt đối đừng quá liều mạng. Tớ không ở bên cạnh cậu, tỉ lệ của bị thương rất lớn, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân mình dó!”

 

“Ừ.”

 

“Còn nữa còn nữa……”

 

Cô nói không ngừng, có một số câu được lặp đi lặp lại vài lần, giống như một chú chim vàng anh nhỏ không thể dừng lại, lải nhải dặn dò.

 

Hoắc Cận Hành cũng không chê phiền phức, kiên nhẫn lắng nghe từng câu từng câu một, kiên nhẫn trả lời từng câu từng câu một, cuối cùng nói: “Ừm, tất cả tớ đều nhớ kỹ rồi, tớ sẽ làm theo, cậu yên tâm đi.”

 

Trái tim như có dòng nước ấm lặng lẽ chảy qua, anh ở đầu dây bên kia lặng lẽ mỉm cười.

 

Cuối cùng Hạ Thụ cũng yên tâm một chút.

 

Thời gian gọi điện của Hoắc Cận Hành có hạn, đến chín giờ, nhất định phải trả điện thoại lại.

 

Nhìn thời gian không còn nhiều lắm. Hạ Thụ không lảm nhảm nữa, cười nghiêm túc nói: “A Hành, tớ nói với cậu, đợt thi lần này tớ đứng thứ 32 toàn trường, tiến thêm một bậc nữa. Tớ lại tiến gần hơn trường đại học A một bước nữa, tớ sẽ nỗ lực, cậu phải đợi tớ đó.”

 

“Ừm.” Thiếu niên ở đầu dây bên kia dừng lại một giây, mới thấp giọng đáp lại: “Rất giỏi.”

 

Cô gái của anh, thật sự rất giỏi.

 

Hạ Thụ cười, nói: “Cậu thì sao? Nghe nói kỳ thi của trường học các cậu rất nghiêm ngặt, mỗi tuần đều có một đợt đánh giá, nền giáo dục ở Nam Xuyên bên đó có khác địa phương không?”

 

Hoắc Cận Hành vẫn ung dung như cũ: “Vị trí thứ nhất.”

 

Cô càng vui vẻ hơn, đứng dậy nhảy nhót ở trên tấm thảm nhung không tiếng động, nhưng cô không giấu được niềm vui: “Thật tuyệt vời, A Hành là cậu giỏi nhất!”

 

Anh không nhịn được cười theo tiếng cười của cô, trái tim mềm mại đổ thành từng mảnh nhỏ.

 

Kim giây trên đồng hồ tích tắc tích tắc trôi đi, giống như một số cảm giác không nói ra đang ngày càng tích tụ nhiều hơn.

 

“Hạ Thụ.” Thanh âm của Hoắc Cận Hành nhẹ nhàng: “Sắp chín giờ rồi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Ừm…..” Cô cắn môi, trong lòng cũng sinh ra miễn cưỡng, may mà tâm trạng đã dịu dàng hơn nhiều rồi, nhẹ nhàng gọi cậu: “A Hành.”

 

“Hửm?”

 

Tớ nhớ cậu, tớ nhớ cậu, tớ nhớ cậu, tớ…

 

Cô ở trong lòng âm thầm đáp lại, cong môi cười trộm. Lời này không thể nói trực tiếp với cậu, cười nói: “Không có gì! Tớ muốn nói với cậu, ngủ ngon, tạm biệt.”

 

Bên kia điện thoại nhẹ nhàng cười: “Tớ có chuyện.”

 

“Cái gì?”

 

Cô nhìn đồng hồ tích tắc trong căn phòng nhỏ ở phía bắc của mình, còn anh thì nhìn lên vầng trăng sáng trong đêm phía Nam.

 

Hoắc Cận Hành nói: “Tớ nhớ cậu.”

 

_________

 

Một khi một người có mục tiêu vững chắc, thì ngay cả hơi thở cũng có sức mạnh vô hạn.

 

Cuộc sống sau đó cũng giống như những gì Hạ Thụ nghĩ, mỗi ngày ở nhà, trường học, vào lúc ba giờ hàng tuần đều đợi A Hành, mỗi 1 tháng thì đều có 1 đợt thi.

 

Cô cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ dành hết tâm sức cho việc học tập và chơi đàn Cello, tiến bộ cũng rất rõ rệt.

 

Tháng tư đứng vị trí thứ 32 toàn trường.

 

Tháng năm đứng vị trí thứ 28 toàn trường.

 

Tới cuối kỳ tháng sáu, thậm chí còn vào thẳng vào top 20 của trường.

 

Sự tiến bộ của cô cũng khiến cho Từ Linh vô cùng kinh ngạc, vào ngày có kết quả, còn đặc biệt gọi cô đến văn phòng để khen ngợi.

 

“Hạ Thụ, thành tích gần đây của em thực sự tiến bộ rất nhanh, vô cùng tốt! Nhất định phải duy trì, tiếp tục cố gắng, sau kỳ nghỉ thì em học lớp 12 rồi, nếu tiếp tục như thế này, nhất định có thể thi đỗ trường trọng điểm!”

 

Hạ Thụ cảm thấy rất có lỗi với Từ Linh vì lần trước đã tạm thời rút lui khỏi cuộc thi, sau khi nghe cô ấy khích lệ như vậy thì càng cảm thấy xấu hổ hơn, áy náy thành khẩn xin lỗi, nói: “Cảm ơn cô Từ, em sẽ tiếp tục cố gắng, em sẽ đăng ký tham gia thi đấu Cuộc thi âm nhạc phương Tây toàn quốc, nhất định sẽ nỗ lực giành được thứ hạng tốt, thi đậu đại học A.”

 

“Đại học A?” Sau khi Từ Linh nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, rất nhanh chóng nghĩ đến điều gì đó, cười hỏi: “Vì Tống Hành sao?”

 

Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô gái trước mặt ngay lập tức đỏ bừng, đôi mắt cô sáng lấp lánh như những vì sao.

 

Từ Linh lập tức hiểu ra. Dù sao cũng từng có một thời trẻ tuổi, có một số thứ chỉ cần liếc mắt nhìn một cái cũng có thể hiểu rõ được. 

 

Cô ấy nói với Hạ Thụ một số chuyện mà cô không biết.