Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế

Chương 78



Tần Dã không đáp.

 

Sau đó anh ta cúi đầu, ánh mắt dừng trên người cô, đánh giá từng tí một.

 

Cô gái trước mặt không cao, có lẽ chỉ đến bả vai anh ta, cùng lắm là hơn hai mươi tuổi, rất gầy, nhìn qua có vẻ là một cô gái yếu đuối, không hề có tính công kích.

 

Da cô rất trắng, mặt mộc không trang điểm, tóc đen dài đến lưng.

 

Vào đầu xuân tháng 3, cô mặc quần jean dày vừa phải và áo thun trắng, bên ngoài là áo dệt kim màu xanh lá cây, giày vải trắng, cách ăn mặc rất ngoan và thuần khiết. 

 

Nhưng cũng vẫn toát lên vẻ xinh đẹp. 

 

Chị gái anh ta điên rồi?

 

Sợ con nhóc này sống quá lâu?! 

 

Đôi mắt anh ta híp lại, vẻ mặt nghiền ngẫm, không mặn mà không nhạt hỏi: “Cô chính là trợ lý chị tôi đề cử tới đây?”

 

“Vâng.” Hạ Thụ cong khóe môi trả lời. 

 

Khi cô cười lên có hai lúm đồng tiền nhỏ, nhìn rất đáng yêu.

 

Tần Dã thầm “chậc” một tiếng, chậm rãi nghiêng người cho cô vào phòng. 

 

Trong nhà ổn hơn nhiều so với dự đoán của Hạ Thụ, không quá giống một bãi rác lộn xộn như Abel nói, nhưng thật sự không biết nên đặt chân ở đâu.

 

Hạ Thụ hờ hững, đứng ở một chỗ tương đối sạch sẽ, cười nhìn anh ta.

 

Tần Dã vẫn ôm hai tay quan sát, hỏi: “Tên là gì?”

 

“Hạ Sấu.”

 

“Chữ nào?” 

 

“Sấu trong chảy trôi.” Cô hơi rũ mắt, nhưng lại nhanh chóng ngẩng đầu lên, nở nụ cười bình tĩnh.

 

Có vẻ anh ta đang nhẩm lại, khẽ hừ: “Nghe không hay.”

 

Hạ Thụ từ chối cho ý kiến. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Hôm nay có hoạt động gì vậy?” Anh ta nhanh chóng lười biếng ngồi xuống ghế sofa, mặc kệ trên ghế sofa có một đống quần áo bẩn, tùy tiện chạm tay vào một con quay.

 

Con quay xoay tròn trên tay anh ta, anh ta cười nhạt nhìn cô.

 

Hạ Thụ cầm bảng công việc, nghe vậy bình tĩnh trả lời: “Hoạt động hôm nay vào 12h30 trưa. Ban đầu là tham gia chương trình < Giải trí ngày cuối tuần>, nhưng sau đó lại đổi thành. Chương trình được ghi hình ở Ngũ Hoàn, đi đến đó cần khoảng bốn mươi lăm phút, bây giờ đã gần chín giờ, bây giờ anh có thể cho người đến trang điểm…”

 

“Chờ đã.” Con quay dừng lại, Tần Dã đột nhiên lên tiếng, “Tại sao lại không tham gia cái chương trình giải trí gì đó?”

 

Hạ Thụ: “À, bởi vì <Giải trí ngày cuối tuần> là một chương trình truyền hình trực tiếp,  anh Abel cảm thấy phù hợp hơn, vì vậy…”

 

“Tôi muốn tham gia <Giải trí ngày cuối tuần>.” Tần Dã cắt lời cô, giống như cố ý chọc giận cô, cười nhạo quan sát vẻ mặt của cô. 

 

Cô gái bình tĩnh hơn anh ta tưởng tượng, nhưng đôi mắt đẹp vẫn có vẻ hơi ngạc nhiên, phơi bày cảm xúc có phần hơi rối loạn.

 

Giọng nói của cô vẫn rất nhẹ nhàng: “Nhưng đã báo hủy <Giải trí ngày cuối tuần>.”

 

“Tôi muốn tham gia <Giải trí ngày cuối tuần>.”

 

“Chúng tôi đã nói chuyện với  bên rồi.”

 

“Tôi, muốn, tham, gia <Giải trí ngày cuối tuần>.”Anh ta đã cố tình lặp lại vài lần, còn rất chắc chắn, “Nếu hôm nay tôi tham gia, tôi sẽ gọi cô là ba.”

 

Hạ Thụ hơi ngừng lại, cẩn thận từng câu nói: “Được rồi, nói cách khác, hôm nay anh không tham gia, mà tham gia <Giải trí ngày cuối tuần> đúng không?”

 

“Có thể nói như vậy.”  Tần Dã nhíu mày, cảm thấy câu này của cô có điều gì đó không đúng, nhưng không biết không đúng ở đâu.

 

“Được rồi!” Nào biết giây tiếp theo, ý cười của cô gái càng tươi hơn, lập tức đi ra mở cửa.

 

Cô nói về phía hành lang: “Tiểu Na, giáo viên trang điểm, mọi người có thể vào.” 

 

Tần Dã ngốc, ngồi thẳng dậy, nhìn cô như kẻ ngốc, “Cô không hiểu lời người khác nói sao? Tôi nói là tôi sẽ tham gia <Giải trí ngày cuối tuần>! Sao cô gọi họ vào đây?”

 

“Đúng vậy, <Giải trí ngày cuối tuần>.” 

 

Một đám người bên ngoài ầm ĩ tiến vào, không nói một lời, ấn anh ta đến trước gương trang điểm.

 

Cô gái mỉm cười, “Bây giờ chúng ta sẽ đi tham gia chương trình đó.” 

 

“Không phải cô nói…” 

 

Cô hào phóng đưa bảng công việc cho anh ta xem, Tần Dã nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, “Bà mịa nó, cô