Khi anh đá chân, thậm chí Thẩm Hoài Xuyên còn có cảm giác luồng khí xung quanh anh đều có gió.
Tấm ván gỗ dày khoảng ba mươi cm, trong nháy mắt bị vỡ thành hai mảnh.
Mọi người ở ngoài có thể nghe thấy tiếng gỗ vỡ.
Người cầm tấm ván gỗ lùi về sau hai bước.
“Hôm nay cậu ấy bị sao vậy?” Tần Dã nhíu mi khi thấy cảnh đó.
Khi mới tới đây, Tần Dã đã nhận ra tâm trạng của Hoắc Cận Hành không tốt.
Tuy bình thường anh cũng không thích cười, không thích nói chuyện, nhưng khi tập luyện đều rất chú ý, rất ít khi liều mạng như vậy.
Bởi vì anh ta cảm thấy hình như anh rất sợ bị thương, luôn bảo vệ bản thân rất cẩn thận, đến cả vết bầm cũng không có.
Anh ta còn cười Hoắc Cận Hành là đàn ông mà còn sợ bị thương.
Quý Dương thở dài: “Mới trở về từ Thanh Thành.”
Tần Dã hiểu ra: “Cậu nhìn đi, tôi đã nói thật sự không tìm được mà.”
Quý Dương liếc anh ta: “Bây giờ cậu vào nói với cậu ta đi?”
“…” Anh ta rụt cổ lại.
Trong phòng tập Taekwondo, dường như thể lực của Hoắc Cận Hành đã không chịu nổi, sau khi đã tấm gỗ kia thì không cử động, hơi khom người.
Thẩm Hoài Xuyên có hơi lo lắng, đẩy cửa ra đi vào: “Cận Hành.”
Hoắc Cận Hành nhắm mắt lại, tiếng thở dốc rất nhẹ, tóc dính đầy mồ hôi. Khi Thẩm Hoài Xuyên chạm vào anh thì phát hiện ra võ phục của anh ướt đẫm.
Một lúc lâu sau, anh mới mở mắt ra, lắc đầu với anh ấy.
Bên ngoài khu tập thể hình có nhà ăn, bọn họ tìm một chỗ ngồi xuống.
Hoắc Cận Hành đến sau, anh đi tắm trước, khi ra ngoài tóc vẫn còn ướt, mặc áo sơ mi trắng và quần bò giống như thiếu niên.
Có nữ khách hàng nhận ra Tần Dã, cũng may mọi người ở đây đều có chừng mực, không lỗ mãng xông lên.
Khi nhìn đến Hoắc Cận Hành, không nhịn được mà nhìn thêm một lúc.
Lúc Hoắc Cận Hành ngồi xuống, Tần Dã đang nói với Quý Dương: “… Dù sao hai người cứ chờ xem, tôi chắc chắn sẽ cho con nhóc kia biết sự lợi hại của tôi! Không trị được cô ta, tôi không còn là Tiểu Tần gia nữa!”
Hoắc Cận Hành nhìn anh ta, thuận miệng hỏi: “Cậu ta sao thế?”
“Trợ lý mới.” Thẩm Hoài Xuyên cười, chắt cho anh một ly cà phê.
Anh nhỏ giọng nói cảm ơn.
Thẩm Hoài Xuyên trêu chọc Tần Dã: “Coi như lần này Tiểu Tần gia gặp được đối thủ, lần đầu tiên bị ăn hành bởi trợ lý, hơn nữa đó còn là một cô gái trẻ tuổi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Cô gái trẻ cái gì, là một người đàn bà độc ác thì có!” Tần Dã phản bác: “Đâu có cô gái nào mà có nhiều ý xấu như vậy.”
Hoắc Cận Hành không thích xen vào chuyện của người khác, lẳng lặng rũ mắt, bưng cà phê lên uống một ngụm.
Quý Dương thuận miệng hỏi: “Cô gái đó tên là gì?”
Tần Dã hừ một tiếng, đáp: “Hạ Sấu.”
Anh ta vừa dứt lời, Hoắc Cận Hành nhướng mày.
Thẩm Hoài Xuyên ngồi bên cạnh cũng cứng đờ, có hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Ngay sau đó anh ấy nhìn về phía Hoắc Cận Hành.
Lưng của Hoắc Cận Hành cứng lại, đôi môi mím lại trở nên trắng bệch, trong đôi mắt đen luôn tĩnh lặng không gợn sóng dường như có cái gì đó không thể giải thích đang dâng trào lên.
Phản ứng này của hai người họ có chút khác thường, đương nhiên là Quý Dương đã cảm nhận được, sự nghi ngờ đó đã hiện lên trên khuôn mặt của hai người bọn họ: “Làm sao vậy?”
“Cậu vừa mới nói…….” Hoắc Cận Hành chậm rãi đặt ly cà phê xuống, thanh âm rõ ràng cũng trầm xuống vài độ: “Cô ấy tên là gì?”
Tần Dã cũng không phát hiện ra anh có điều gì không đúng, dừng trộn salad, nói: “Hạ Sấu.”
“Cậu nói cô ấy…….” Các khớp ngón tay của Hoắc Cận Hành bám chặt vào tay vịn ghế.
Trong lòng Thẩm Hoài Xuyên thở dài.
Tần Dã nói: “Yên tâm đi, tôi nhớ không lầm, đánh c.h.ế.t tôi cũng không thể nhớ lầm người phụ nữ ác độc đó! Hạ trong mùa Hạ, Sấu trong chảy, trôi, Hạ Sấu, khó nghe c.h.ế.t đi được.”
“……”
Trái tim của Hoắc Cận Hành trong nháy mắt như bị miệng núi lửa bị lửa thiêu đốt, trong mắt lại trộn lẫn những khối băng đang rơi xuống do các vết nứt, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy.
Hạ Sấu.
Hạ trong mùa Hạ, Sấu trong chảy trôi.
Không phải cô……
Cô là Hạ Thụ. Là cây dương liễu mãi mãi xanh um, tươi tốt, kiên cường và bền bỉ sống dưới ánh mặt trời. Cô chính là mặt trời của anh.
Đầu ngón tay chạm nhẹ vào mặt dây chuyền nhỏ trong cổ áo, Hoắc Cận Hành chậm rãi nhắm mắt lại.
Thẩm Hoài Xuyên thầm than, do dự duỗi tay ra, cuối cùng vẫn vỗ vào vai anh hai cái.
Một lúc sau, Hoắc Cận Hành mới mở mắt ra. Khi mở mắt ra, đáy mắt anh đã khôi phục lại sự im lặng và lạnh nhạt như ban đầu, khẽ lắc đầu với anh ấy.
Đây giống như một khúc nhạc đệm nhỏ, rất nhanh chóng đã bị Tần Dã bỏ lại phía sau, tiếp tục thảo luận với Thẩm Hoài Xuyên và Quý Dương về cách chỉnh người.
“Các cậu nói xem tốt nhất tôi nên làm gì? Nếu không thì đợi lần sau cô ta đến, tôi sẽ đặt một xô nước lên cửa và dội cho cô ta ướt như chuột lột! Thấy sao nào!”
“Chẳng ra sao cả.” Thẩm Hoài Xuyên không dám gật bừa, nói: “Ấu trĩ.”