“Đúng!” Anh ta gật đầu thật mạnh, giống như đứa trẻ không biết nói đạo lý: “Dù sao cô phải đồng ý với tôi, nếu cô không đi thì hôm nay tôi sẽ không đi làm.”
“Anh!” Cô trừng anh ta.
Trên mặt anh ta lộ ra nụ cười đắc ý, nhìn cô nhướng mày: “Sao? Đi thôi đi thôi! Cô đồng ý với tôi đi, tôi đảm bảo về sau tôi sẽ làm việc chăm chỉ, cô nói gì cũng nghe!”
Hạ Thụ mím môi nhìn chằm chằm anh ta, vẻ mặt như chú heo nhỏ nổi giận, hầm hừ.
Tần Dã rất muốn đưa tay nhéo mặt cô một lúc.
Bình tĩnh lại trong chốc lát, cô liền bước chân đi ra ngoài.
“Này!” Tần Dã không biết ý cô là gì, gọi: “Có đi hay không vậy?”
Giọng điệu Hạ Thụ không tốt: “Chuẩn bị trang điểm cho anh.”
Đây là đồng ý, Tần Dã thả lỏng một chút, nhìn bóng lưng của cô, nhếch miệng cười khẽ.
Cho đến khi sau gáy bị bàn tay của ai đó vỗ một cái.
Tần Dã hoàn hồn: “Chết tiệt Abel! Sao lại đánh tôi!”
“Cái này gọi là thuật gọi hồn về.” Abel nói: “Không phải cậu nhìn trúng Hạ Sấu đó chứ?”
Hôm nay anh ấy theo tới, cảm thấy Tần Dã hơi không đúng. Nói ba câu thì hết hai câu đều liên quan tới Hạ Sấu, còn làm ra dáng vẻ chân chó như vậy.
Tần Dã cười giễu cợt: “Abel, anh đang nói nhảm cái gì đấy.”
Abel nhẹ nhàng thở ra.
Anh ấy rất có thiện cảm đối với cô gái nhỏ này, tuy bề ngoài nhìn yếu ớt nhưng lại rất kiên quyết, làm việc rất nghiêm túc. Cô gái nhỏ như vậy mà ở cùng một chỗ với vị phú nhị đại này, thật đúng là thảm họa.
Tần Dã lại nói: “Bỏ cái này, đem theo cái kia.”
Abel nghẹn lời, tức muốn bốc khói, hét lên: “Cậu có thể để cho người khác nghỉ ngơi được không! Đừng giày vò cô gái nhỏ nhà lành người ta nữa được không!”
Buổi chiều không cần phải đi theo toàn bộ hành trình, Hạ Thụ có thời gian trở về thay quần áo.
Sau khi rời khỏi ga tàu điện ngầm, Hạ Thụ tìm thấy chiếc xe đạp của mình ở vị trí bình thường.
Xe đạp màu hồng phấn, buổi sáng hôm nay trước khi đi, Hạ Thụ đã cố ý nhặt một đóa sơn chi ghim ở giỏ xe, bây giờ vẫn còn ở đó, cánh hoa trắng như tuyết đang bay theo gió.
Chiều tháng ba, ánh hoàng hôn như kẹo quýt tan chảy trên những tầng mây. Gió thổi mát lạnh, tà váy của cô khẽ tung bay.
Xe đạp chạy thẳng vào ngõ nhỏ, tiếng chuông nhẹ nhàng.
Dọa những chú chim bồ câu bay lên.
Khu vực này chỉ toàn là những ngôi nhà một tầng bình thường, vẫn giữ nguyên phong cách thành thị của Đế Đô vài chục năm trước thậm chí cả trăm năm.
Đường phố tuy cũ kỹ, nhưng lại được quét dọn rất sạch sẽ. Con đường lát đá xanh phản chiếu ánh mặt trời lạnh, khói bếp nấu nướng đã bốc lên từ đằng xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tới trước sân số 16 thì dừng lại, Hạ Thụ khóa xe trước sân.
Ở cửa sân có một cụ già đang ngồi trên ghế phơi nắng, trong n.g.ự.c là một con mèo nhỏ chưa cai sữa đang nằm. Nghe thấy tiếng động, cụ già mở mắt ra cười rộ lên: “Là Tiểu Mộc hả?”
“Ông nội Dịch.” Hạ Thụ ngọt ngào gọi.
Bên cạnh ông cụ còn có một đứa bé trai đang cầm điện thoại chơi, ngẩng đầu: “Em chào chị Hạ Sấu!”
Cô nhẹ sờ đầu cậu bé, đi vào cửa sân.
Nhà họ Hạ đã đến đế đô được ba tháng.
Căn phòng này cho thuê, một khu nhà có ba lối ra ba lối vào, nhiều nhà sống cùng nhau. Nhà họ Hạ thuê hai phòng ở phía tây.
Người nhà ở cùng một chỗ.
Ông nội Dịch là chủ nhà, ở phía trước phố còn mở một tiệm cơm.
Đi vào nhà ở phía tây, Hạ Mẫn Quân và Mã Tuấn không ở nhà, chỉ có Hạ Hùng Hải đang tập trung nhìn văn kiện.
“Ba.”
Nghe thấy có người gọi, ông ấy quay đầu nhìn, khuôn mặt vốn đang nghiêm túc trong chớp mắt liền ôn hòa: “Tiểu Mộc về rồi hả?”
“Dạ, nhưng mà bây giờ con còn phải đi ra ngoài.”
Cô đi vào phòng thay quần áo, khi ra ngoài thì đã thay một bộ đồ chỉnh tề hơn, đứng trước gương soi soi.
Hạ Hùng Hải hỏi: “Đi chơi với đồng nghiệp hả?”
“Vâng.”
“Xem ra quan hệ của con với đồng nghiệp không tồi.”
“Đó là đương nhiên.” Hạ Thụ thông qua gương nháy mắt với ông ấy: “Còn không xem là con gái của ai.”
Hạ Hùng Hải bị chọc nụ cười, nhìn thấy con gái của mình duyên dáng yêu kiều, cảm xúc bỗng nhiên trở nên lẫn lộn.
“Tiểu Mộc à.” Ông ấy thở dài: “Mấy tháng này thiệt thòi cho con rồi. Con nhịn thêm một chút, chờ hạng mục trong tay ba hoàn thành, ba sẽ đi coi nhà ở nội thành, nhất định sẽ cho con ở một căn nhà lớn.”
Lông mi dài Hạ Thụ khẽ run.
Năm đó sau khi ông cụ Hạ qua đời, nhà họ Hạ nghe theo di chúc của ông cụ Hạ, đổi tên, đổi họ để trốn khỏi sự quấy rầy của mấy người đòi nợ.
Cho đến tháng mười hai năm ngoái, nhà họ Hạ mới trả hết một phần tiền nợ.
Năng lực của Hạ Hùng Hải mạnh mẽ, tìm được công việc làm giám đốc dự án ở Đế Đô, lương không thấp lắm.
Nhưng do ông ấy mới nhậm chức, cho nên vấn đề nhà ở còn chưa có cải thiện gì.
Hạ Thụ cười khanh khách, kéo cánh tay ông ấy: “Con không thấy thiệt thòi! Con thấy sống ở đây rất tốt, nhiều người náo nhiệt, còn có thể chơi đùa với con mèo của ông nội Dịch, con không cần một căn nhà lớn trống rỗng đâu!”
Tâm Hạ Hùng Hải đều mềm nhũn ra, nhìn con gái của mình trong lòng tràn đầy yêu thương.