Bình luận trực tiếp, sau một giây trống trơn, lập tức tràn ngập trên màn hình:
【Dậy sớm quá thấy gì kỳ lạ thế này: một cô gái cao 1m68 ôm một anh chàng cao 1m88!】
【Chắc chắn tôi bị hoa mắt rồi, nói rồi mà, đừng dậy sớm quá!】
【“Trà xanh” sao tự nhiên hóa thành “nữ cường” thế kia?】
【Tự dưng thấy Mạc Phục Linh cũng dễ thương phết!】
Phương Vọng Thư co rúm sau lưng tôi, còn tôi, mặt đối mặt với hai con ma đang ngày càng tiến lại gần.
Khi hai con quỷ chỉ còn cách một bước, tôi nhanh chóng rút ra hai lá bùa vàng, mỗi tay dán một lá ngay giữa trán của chúng, dứt khoát và chính xác.
Chúng như bị định thân, không nhúc nhích thêm nữa.
Tôi đánh cược một phen và đã đúng.
Rất hài lòng với kết quả, tôi quay lại, nhìn các khách mời đang tròn mắt kinh ngạc, rồi giải thích:
“Thấy nhiệm vụ ghi cần thu thập bùa vàng nên tôi tiện tay gỡ từ cửa xuống thôi.”
Hai lá bùa này vốn dĩ tôi định giữ lại chờ xem tình hình rồi mới quyết có dùng hay không. Nghĩ đến đó, tôi không khỏi tiếc rẻ:
“Cái này cũng tính vào số lượng bùa nhóm tôi thu thập được chứ nhỉ?”
Không ai trả lời.
Trần Niệm ngạc nhiên hỏi:
“Cô làm sao biết hai lá bùa trên cửa có tác dụng?”
“Không biết, tôi thử bừa thôi.”
“Cô không sợ à?” Trần Gia Thụ, mặt tái nhợt, lên tiếng.
“Tôi là người theo chủ nghĩa duy vật,” tôi nghiêm túc nói, đặc biệt nhấn mạnh với cậu bạn thanh mai trúc mã mít ướt của mình:
“Thế giới này làm gì có ma quỷ, chúng ta phải tin vào khoa học. Phương Vọng Thư, mạnh mẽ lên nào!”
【Sao tự nhiên thấy câu nói này có động lực ghê thế?】
【Không thể tin nổi, Mạc Phục Linh lại là người bình tĩnh nhất trong số họ!】
【Một pha ghi điểm đầy bất ngờ từ Mạc Phục Linh.】
【Trời ơi, chị Mạc với cậu bạn mít ướt đúng là xứng đôi cực kỳ: chị đại mạnh mẽ với anh chàng yếu đuối, đỉnh luôn!】
【Đỉnh gì mà đỉnh, chắc là kịch bản thôi, “trà xanh” Mạc đang định tẩy trắng mà.】
Mọi người vẫn im lặng, ánh mắt nhìn tôi ngày càng kỳ lạ, có lẽ họ đang dần “thấm nhuần tư tưởng khoa học” của tôi.
Tôi chẳng để ý, tiến lại gần quan sát hai “con quỷ.”
Thoáng chốc tôi đã nhận ra, đây chẳng phải là hai diễn viên biến mất sau khi lên tầng hai sao?
Tôi hướng về phía máy quay, lớn tiếng phản đối:
“Đạo diễn Lâm, chương trình kinh dị mà còn sắp xếp cả ‘nội gián’ thế này sao?”
Các khách mời khác cũng bừng tỉnh, liền dùng khăn giấy lau lớp hóa trang của hai “con quỷ,” quả nhiên đúng là diễn viên cải trang.
Khi tất cả chúng tôi ghé sát mặt lại gần, "con quỷ" không nhịn được mà bật cười, bầu không khí kinh dị lập tức tan biến.
Theo sau trận ồn ào này, đạo diễn Lâm phát thông báo qua loa:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Đây là để rèn luyện sự can đảm của các vị, giúp các vị có thể đối phó tốt hơn khi gặp nguy cơ thực sự."
Ông ta còn đặc biệt nhấn mạnh:
"Hơn nữa, hai lá bùa vàng mà Mạc Phục Linh gỡ xuống sẽ không được tính vào kết quả!"
Chết tiệt thật!
Chúng tôi rất đoàn kết đồng loạt giơ ngón giữa về phía máy quay, chủ yếu là hướng về phía đạo diễn!
【Chuyện gì thế này, vừa xem livestream đã bị chửi!】
【Đừng chửi tôi, tôi quỳ xuống xin mà~】
Trước khi tiếp tục chia nhóm, tôi tranh thủ hỏi thăm kết quả thu thập bùa của các đội, trong lòng đã có dự đoán.
Một giờ sau, chúng tôi tập hợp lại.
Quả nhiên, đội chúng tôi xếp hạng hai.
Đạo diễn Lâm công bố phần thưởng: nguyên liệu nấu ăn cho ngày thứ ba.
Đội hạng nhất là cặp đôi song Trần, phần thưởng phong phú nhất với đầy đủ hải sản, thịt heo, thịt bò và rau củ.
Đội tôi chỉ có một túi tôm sống và một túi rau.
Đội hạng ba đáng thương nhất, chỉ nhận được một túi rau.
Hai ca sĩ trong đội hạng ba tiếp tục "thăm hỏi ân cần" đạo diễn, bầu không khí tràn ngập cảm xúc.
Tối hôm đó, chúng tôi ngồi tụm lại trong góc tường tối om, cùng nhau bàn mưu trả thù tổ chương trình.
Lo sợ bị máy quay thu lại, giọng ai cũng nhỏ như tiếng muỗi.
Trong lúc mọi người đang bàn kế hoạch nửa đêm trùm ga trải giường diễn cảnh "mất tích" trước ống kính, tôi kéo Trần Niệm lại gần, ghé tai cô hỏi chuyện mà tôi tò mò nhất từ trước khi đến đây:
"Cô và Trần Gia Thụ thật sự đang hẹn hò à?"
Tôi từng lướt qua siêu thoại của cặp đôi này, ngọt đến mức khiến người khác muốn sâu răng.
Trần Niệm rùng mình một chút, vẻ mặt đầy ghét bỏ:
"Tôi mà thích cái mặt cá c.h.ế.t đó chắc?"
Giọng nói lạnh lùng của Trần Gia Thụ vang lên từ phía đối diện:
"Tôi nghe thấy cô nói xấu tôi đấy."
"Tôi là người câm." Trần Niệm nhanh nhẹn làm động tác kéo khóa miệng lại.
Hài hước một cách kỳ lạ.
Không biết có phải vì sự lạnh lùng hài hước của Trần Niệm quá mạnh mẽ hay không, mà nhiệt độ xung quanh dường như càng lúc càng thấp.
Phương Vọng Thư áp sát tay tôi, thì thào:
"Cậu có thấy lạnh không?"
【Có ai nghe rõ họ đang nói gì không?】
【Không mang mic, âm thanh lại nhỏ, chẳng nghe được gì!】
【Phản đối kịch liệt việc thì thầm sau lưng khán giả, nửa đêm xem livestream đâu phải để chịu cảnh này, muốn nghe quá trời ơi!】
Tôi còn chưa kịp trả lời, một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông bạc bất chợt vang lên từ phía sau: