Chức Nghiệp Trà Xanh

Chương 8



Gã vặn cổ cho ngay ngắn, rồi đạp mạnh A Nam sang một bên, giật lấy Viên Viên khỏi tay cô ấy.  

Viên Viên òa khóc: "Mẹ ơi!"  

"Viên Viên!"

A Nam lao tới giành lại con gái, nhưng lại bị gã nhẫn tâm đá văng:  

"Cút!"

Gã đàn ông áo dài bóp chặt cái đầu nhỏ bé của Viên Viên, nhìn tôi chằm chằm:  

"Cô cút ra ngoài ngay! Nếu không, tôi bóp nát đầu nó!"  

Viên Viên khóc thảm thiết: "Đừng mà, ba ơi!" 

Ma quỷ là linh thể, phần quan trọng nhất là não bộ.  

Một khi não bị hủy, tức là hoàn toàn tan biến, vĩnh viễn không thể siêu sinh.  

Tôi không thể nhẫn tâm:  

"Anh điên rồi sao? Nó là con gái anh mà!"

Gã cười lạnh, thờ ơ đáp:  

"Chỉ là một đứa con gái lỗ vốn thôi."

Bình luận lại bùng nổ:  

【Viên Viên đáng thương quá, gặp sai cha mẹ rồi.】

【Anh điên rồi à? A Nam có lỗi gì chứ, cô ấy rất yêu con mình mà!】

【Yêu con mà lại chọn cho con một người cha vũ phu, rồi còn không chịu rời bỏ hắn?】

【Cạn lời, đây là lý luận "nạn nhân có tội" sao?】

Khi bình luận còn đang tranh cãi kịch liệt, dị biến đột ngột xảy ra.  

A Nam bất ngờ vùng dậy, vớ lấy cái ghế, dốc hết sức nện mạnh vào đầu gã đàn ông áo dài.  

Nhân lúc đối phương đau đớn gào lên, cô lập tức giật lại Viên Viên.  

Gã đàn ông điên cuồng gầm lên:  

"Mày dám đánh tao?!"

A Nam đẩy Viên Viên ra sau lưng, rồi bất ngờ giáng cho gã một cái tát nảy lửa.  

Sự sợ hãi trong mắt cô hoàn toàn biến mất, thay vào đó là lửa giận ngút trời cùng nỗi hận thấu xương.  

Cô bước từng bước về phía trước, giọng nói vang vọng đầy phẫn nộ:  

"Bà đây đánh anh thì làm sao? Đánh anh còn phải chọn ngày chắc?"  

"Viên Viên là con gái ruột của anh, vậy mà anh lại muốn nó hồn phi phách tán? Tôi khinh! Anh không xứng làm cha!"

"Nếu không phải do anh gây chuyện khắp nơi, để kẻ thù tìm tới cửa, thì mẹ con tôi có bị thiêu sống đến c.h.ế.t không?"  

"Tôi gả cho anh, anh lại chê tôi không có học, ngày nào cũng đánh chửi, tôi còn không bằng con chó!"

"Lúc cầu hôn thì không chê, rước tôi về nhà, ngủ chán rồi thì bắt đầu ghét bỏ?"

"Bà đây làm quỷ rồi mà vẫn phải hầu hạ. Còn anh thì sao? Không chỉ ngày ngày đánh đập tôi, giờ còn muốn hại cả con gái mình?!"

"Phật còn có lúc nổi giận, huống hồ tôi không phải Phật!" 

Gã đàn ông áo dài giận đến mức chỉ thẳng tay vào mặt cô:  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Con đàn bà thối tha!"

A Nam lạnh lùng bóp mạnh tay gã, bẻ gãy ngón tay chỉ về phía mình.  

Cô ấy quát lên:  

"Bà đây muốn ly hôn! Đồ đê tiện chính là anh đấy!" 

"Ngôi nhà này lúc còn sống anh đã để lại cho tôi rồi, giờ tôi muốn anh cút ngay!"

Gã đàn ông áo dài sững người, bị chửi đến choáng váng, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, vung tay định đánh A Nam.  

Cô lập tức nắm chặt cổ tay gã, giáng thêm một cái tát nữa:  

"Tôi không dám chắc?"

"Nếu sau này còn dám bước vào nhà tôi, tôi sẽ khiến anh hồn phi phách tán!"

A Nam dứt lời, vung tay giáng một chưởng mạnh xuống bàn đá cẩm thạch.  

"BỐP!"  

Mặt bàn vỡ nát, mảnh đá văng tung tóe khắp nơi.  

Gã đàn ông áo dài sợ đến mức lập tức phá cửa sổ mà chạy trối chết.  

Tôi sững sờ nhìn A Nam đầy uy vũ, rồi lại nhìn bóng dáng thảm hại của tên nhát gan đang bỏ trốn, không khỏi cảm thán:  

"Vô dụng thật." 

——【Quá chấn động!】  

—— 【Chị Nam, em sai rồi! Chị mới là nữ cường thực thụ!】  

—— 【Những cái tát này đánh thẳng vào lòng em!】

—— 【Aaaaaa, giờ thì chẳng còn sợ gì nữa, sảng khoái quá, quá đã!】  

Không ngờ, vừa đuổi xong gã đàn ông áo dài, A Nam lại bỗng mềm nhũn người, ôm mặt khóc nức nở:  

"Tôi đánh chồng mình… Tôi không còn là người phụ nữ tốt nữa…"

Tôi nhíu mày:  

"Người phụ nữ tốt là gì? Ai đặt ra tiêu chuẩn đó?"

"Nhẫn nhục chịu đựng, cam chịu hy sinh mới là phụ nữ tốt sao?"  

"Nếu vậy, cô đội danh hiệu 'phụ nữ tốt' lên đầu để làm gì? Nó có bảo vệ cô khỏi những trận đòn không? Nó có bảo vệ được Viên Viên không?"

A Nam ngước mắt lên nhìn tôi, hoảng hốt nói:  

"Nhưng cha tôi từng nói, không kính trọng chồng thì sẽ bị dìm lồng heo..."

Tôi nhếch môi cười nhạt:  

"Vậy thì cứ đá văng cái lồng heo đó, đập nát đầu bọn họ, rồi nói thẳng với họ rằng—Lồng heo là để nhốt lợn. Ở đây có người đúng là lợn đấy. Nhưng không phải tôi. Là ai nhỉ?'"  

A Nam sững sờ vài giây, rồi bỗng bật cười.  

Mỹ nhân cười lên, quả thật là cảnh tượng đẹp đến động lòng người.  

—[Mạc đại sư, tôi giác ngộ rồi.】  

—— 【Hu hu hu, tôi chính thức chuyển thành fan cứng, dù là kịch bản hay không, tôi vẫn yêu Mạc đại sư!】

—— 【Thật cảm động! Nếu danh hiệu 'phụ nữ tốt' chỉ là xiềng xích trói buộc phụ nữ, vậy thì hãy đập nát nó đi!】  

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com