- Một hơi uống cạn chai này, anh xem như chưa xảy ra chuyện gì.
- Anh đứng ép người quá đáng.
Cuối cùng Hứa Manh Manh cũng ý thức được tên này đang đùa bỡn mình.
Đừng nói một cô gái như cô, ngay cả đàn ông cũng khó mà uống cạn trong một hơi.
- Cô em nói vậy thì anh cũng cho cô em một cơ hội, hai hớp.
Không nghĩ Hứa Manh Manh nói thế nên người thanh niên vội nói.
- Sao? Có vấn đề gì sao?
Người thanh niên trợn mắt nói.
Mục đích của người thanh niên này khiến Hứa Manh Manh xỉn, dù sao thì hắn cũng không dám bắt người giữa đừng, nhưng chuốc say Hứa Manh Manh lại là chuyện khác.
Dù Hứa Manh Manh uống sạch hai chai này thì hắn cũng có lý do khác khiến cô uống tiếp.
Hứa Manh Manh vừa nhấc chai bia lên thì bị một bàn tay đè xuống.
- Nếu chư vị có nhã hứng, chi bằng để tôi chơi chung được không?
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
- Mẹ nó ai vậy?
Một tên lưu manh tức giận mắng to.
Ánh mắt Diệp Hạo lóe sáng.
Hắn cầm chai bia đập vào đầu thanh niên kia.
Tên này bị đập đến ngơ ngác.
Tên đó chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, đầu gối tê liệt mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
- Xử hắn.
- Dám đụng vào anh em tụi tao.
- Phế hắn.
Mấy tên lưu manh đều vô cùng tức giận.
Bọn hắn chưa từng nghĩ một học sinh mà to gan đến mức độ này.
Dám khiến anh em bọn họ sứt đầu mẻ trán sao?
Diệp Hạo thuận tay lấy ba cây đũa đâm xuyên qua tay ba tên côn đồ.
Sau khi xuyên xong Diệp Hạo đập mạnh chiếc đũa xuống bàn.
Ba tên côn đồ hét lên như mất mạng.
Cảnh này khiến người thanh niên gây chuyện kia run lẩy bẩy.
Nếu lúc này mà hắn không biết người học sinh này là cao thủ, đã uổng công hắn lăn lộn giang hồ mấy năm rồi.
- Ồn ào.
Diệp Hạo nghe ba tên này kêu la thảm thiết liền bóp tay của một tên côn đồ khác, sau đó một chiếc đũa vô hình lại xuyên qua tay hắn.
- Còn kêu?
Hai bàn tay của tên côn đồ bị xuyên qua, vì thế không dám kêu la nữa.
Diệp Hạo tiện tay đập thêm một cây đũa vào tay tên còn lại.
Cả đám run cầm cập, nhưng không ai dám phát ra tiếng.
- Bây giờ chúng ta nên chơi đùa với nhau một chút.