"Vẫn còn một thứ..." Trình Văn tìm kiếm trong túi, lấy ra một chiếc nhẫn cưới, "Đây là thứ tìm thấy trên người cậu ấy."
Đó là chiếc nhẫn mà lần cuối cùng gặp Giang Thâm, anh ấy đã cầm trong tay.
Tôi lấy nhẫn ra, đeo vào ngón áp út.
Vừa vặn như đo ni đóng giày.
Trình Văn do dự, "Cô có thể tìm người khác…"
Tôi khẽ nhấc bàn tay, "Tôi đã cưới rồi, không tìm nữa."
Lời nói của cô ấy nghẹn lại nơi cổ họng, cuối cùng chỉ thở dài, "Thật ra, tôi thấy cậu ấy cũng khá tàn nhẫn, mấy tháng qua điên cuồng muốn cắt đứt quan hệ với cô. Đôi lúc…" Cô ấy thoáng dừng lại, "Tôi còn nghi ngờ, nếu cậu ấy không làm vậy, thì cô sẽ chết."
Tôi đứng lặng trong gió lạnh, không nói gì.
"A Yến, có phải cô cũng biết điều gì đó?" Trình Văn nhíu mày, "Lần trước cô đưa cho tôi biển số xe, hoàn toàn chính xác, không có cô, có lẽ chúng tôi đã mất thêm nhiều người nữa. Và lần đầu tiên tôi và cậu ấy làm nhiệm vụ, giả làm cặp đôi, sao cô lại tình cờ xuất hiện ở đó... Nếu cô biết điều gì, nhất định phải nói…"
"Cô có tin vào luân hồi không?"
Tôi ngắt lời cô ấy.
Trình Văn nghẹn lại, rõ ràng không tin.
Tôi cứ tiếp tục nói,
"Ban đầu, tôi nghĩ được quay lại lần nữa là ân huệ của ông trời dành cho tôi. Chắc lúc đó, Giang Thâm cũng nghĩ như vậy, chỉ là tôi vì bản thân, còn anh ấy thì vì tôi. Trình Văn, tôi chưa từng cảm thấy mình đê tiện đến thế. Tại sao ký ức của con người, ở một khoảnh khắc nào đó về sau, lại trở nên đặc biệt rõ ràng như vậy? Ngày tôi phá thai, Giang Thâm dường như đã khóc. Và một ngày trước khi kết hôn, anh ấy đã gọi cho tôi. Hôm sau, anh ấy đứng trước lễ đường, đối diện với không khí mà tỏ tình. Cô nói xem, nếu lúc đó tôi dám bước ra và giữ anh ấy lại một chút, liệu có phải anh ấy đã không chết? Nhưng tôi không dám, tôi đã đoán được anh ấy là người như thế nào, tôi sợ phá hỏng kế hoạch của anh ấy, tôi cứ nghĩ... sẽ còn cơ hội nữa. Tôi thật sự đã hy vọng, chúng tôi có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, rồi sẽ đi đến được với nhau. Dù gì, bao nhiêu lần rồi, đợi thêm một lần nữa cũng được mà. Tôi không làm ầm lên, cũng không gọi cho Giang Thâm, tôi nghĩ anh ấy nhất định sẽ thành công, quay lại lần nữa sao có thể thua được. Trình Văn, vừa rồi đứng trước mộ anh ấy, tôi cứ nghĩ mãi mà không hiểu, tôi phải làm gì mới thay đổi được kết cục này. Nếu cái c.h.ế.t có thể thay đổi tất cả, tôi quyết định sẽ thử."