Chưởng Mệnh Nữ

Chương 1:



Nữ nhân trong tộc chúng ta, mỗi người đều là não yêu đương chết vì tình yêu.

Vật cực tất phản (1), cho nên đời này mới có một độc phụ như ta, liên tiếp hại mấy đời hôn phu.

___

Ta sinh ra đã có thể nhìn thấy khí vận một ngày của người thân cận.

Mỗi sáng khi thỉnh an, chỉ cần liếc qua khí trên đầu mọi người một cái, ta sẽ biết là chiều tối đích tỉ sẽ bị té ngã, mẹ cả phạt ta nhặt hạt đậu.

Từ nhỏ, mẹ ta đã dạy dỗ ta, đừng để người khác biết bản lĩnh của ta.

Mẹ nói, thiên phú của ta tốt hơn của bà ấy.

Tộc Chưởng Mệnh Nữ của chúng ta, vốn là một dị tộc thượng cổ từ mấy ngàn năm trước của Tu Tiên giới.

Chưởng Mệnh Nữ có thể có khí vận chung với hôn phu, nếu tu đến cực hạn, thậm chí có thể sửa vận đổi mệnh của một người.

Nhưng bởi vì các trưởng bối đời đời đều là những kẻ si tình, vì bảo vệ đạo lữ bình an, không tiếc hy sinh khí vận của bản thân.

Vì thế, khí vận của từng thế hệ ngày một xui xẻo, hiện giờ còn sót lại một chút huyết mạch,thậm chí còn lưu lạc tới hạ giới.

Bà ngoại của ta dù sao cũng là tiểu thư khuê các, mà mẹ ta lại trở thành thiếp.

Ta đã bảo đảm với mẹ ta rất nhiều lần, tuyệt đối không dễ dàng vận dụng thiên phú của mình.

Cho đến khi cha ta được nâng về phủ, cả người đầy máu.

Ngày hôm sau ta tới chỗ tổ mẫu thỉnh an, khi thấy bà ấy đầy mặt vui mừng nhắc đi nhắc lại, “Tổ tiên hiển linh, tổ tiên phù hộ”, ta lại sinh ra dự cảm xấu.

Ta chạy tới viện của mẹ ta, bà ấy hơi thở thoi thóp mà nằm trên giường, mặt trắng như giấy nến.

“Nhàn Nhi…” Bà ấy che miệng ho khan vài tiếng, trên khe hở ngón tay toàn là máu.

“Mẹ dùng phải không?” Ta hỏi bà ấy.

“Mẹ rõ ràng là biết, mẹ căn bản không phải là chính thê, thiếp thất cùng với chủ nhà không chứng cùng chung khí vận. Mẹ sẽ bị phản phệ”

Bà ấy lắc đầu, “Con không hiểu được, ta và cha con… Đã nhiều năm như vậy, rõ ràng là có cách, lại bắt ta phải trơ mắt nhìn ông ấy chết, ta không làm được.”

Ta muốn hỏi, còn ta thì sao?

Nếu mẹ có bất trắc gì, ta phải làm sao đây?

Nhưng ta không hỏi nên lời.

Ta cho rằng mẹ ta sẽ là ngoại lệ, không ngờ bà ấy cũng không trốn được số mệnh của chưởng mệnh nữ.

*

Sau khi mẹ ta chết, cha ta vẫn chưa tổ chức lễ tang cho bà ấy.

“Du nương thay ta chắn một kiếp, tuổi trẻ đã ra đi, trong lòng vi phụ thật sự rất đau buồn” Ông ta vuốt râu, có ý riêng, “Nghe nói, ông ngoại của con cũng từng bị bệnh nặng không trị được, bà ngoại của con cầu thần tiên mấy ngày, sức khoẻ lại xấu đi.”

“Nói cũng thật là lạ, từ đó về sau, sức khoẻ của ông ngoại con cũng tốt lên.”

Ông ta tìm tòi nghiên cứu, nhìn về phía ta đang quỳ dưới đất.

“Nhàn Nhi, con có biết đây là vì sao không?”

Ta nhắm mắt.

Mẹ, đây là phu quân mà mẹ liều mạng cũng muốn cứu đó.

“Bởi vì…”

Ta nghiến răng kèn kẹt đang phát run, gằn từng chữ một nói cho ông ta.

“Huyết mạch của nữ nhân trong nhà chúng ta, sinh ra có thể chắn tai cho nhà chồng. Nhưng cần phải là chính thê. Mẹ con chỉ là thiếp, phúc mỏng, cho nên không ngăn được tai hoạ.”

“Thì ra là thế, thì ra là thế!”

Vẻ mặt của cha ta trở nên kích động, ông ta cầm lấy cánh tay ta, nâng ta dậy từ trên mặt đất.

“Nhàn Nhi, hiện tại cha có một nỗi phiền lòng, không biết con có đồng ý giúp ta không?”

“Tang sự của mẹ con…” Ta muốn nói lại thôi.

Ông ta vung tay lên: “Cái đó thì có gì đâu! Chỉ cần con thay ta giải quyết nỗi phiền phức này, quan tài của mẹ con, đạo tràng, đèn trường minh, ta sẽ sai người chuẩn bị đầy đủ.”

Cứ như thế, ta cùng với con một sắp chết của Trường Bình Hầu tên là Thích Trường Lan đã định ra hôn sự, thành hôn thê của hắn.

*

Cha ta chính là loại người không thấy thỏ không thả ưng.

Ta bị mang tới Trường Bình Hầu Phủ, cùng với thiếu niên sắp chết kia ở chung một phòng.

Ngươi nhìn xem, trước mặt quyền thế, phép tắc cho phụ nữ không còn tồn tại nữa.

Trước kia, cha ta luôn luôn treo ở bên miệng về đức hạnh của phụ nữ, để giáo huấn ta và đích tỉ.

Nhưng chỉ cần một câu của Trường Bình Hầu, ông ta đã không nói hai lời mà đưa ta vào Hầu phủ.

Ta cầm lấy bàn tay trắng bệch của thiếu niên kia.

Thật ra độ khí vận cũng không cần tiếp xúc chân tay.

Nhưng ta chưa bao giờ chạm vào đàn ông, hôm nay chạm vào một lần, giống như là chống cự quyền uy của phụ thân vậy.

Hắn mở mắt ra suy yếu nhìn ta.

“Ngươi… ngươi chính là tiên nữ tới cứu ta ư?”

Ta đột nhiên rất muốn cười.

Ta đã từng thấy dáng vẻ kiêu ngạo khó thuần, thần thái phi dương của hắn khi theo quân trở về.

Nghe nói hắn vũ dũng hơn người, là thiếu niên anh tài hiếm thấy.

Hiện giờ, chỉ vì giữ được tính mạng, thế mà tin cả chuyện thái quá như vậy, còn muốn giả vờ làm kẻ ngốc để khiến cho ta vui.

Ta cúi đầu, “Tướng quân là hôn phu tương lai của thiếp. Thiếp vô dụng, chỉ có thể cầu nguyện với trời đất để cầu xin an khang cho phu quân.

______

(1) Vật cực tất phản: một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ của giới hạn thì sẽ phản đảo lại. Đạo lý của “vật cực tất phản” chính là điều gì cũng cần phải có chừng mực, đừng quá cưỡng cầu. Nếu không làm được như vậy sẽ khiến sự tình phát triển theo chiều ngược lại