Sau khi nói xong, ta lại hỏi: “Ngươi thì sao? Thân là hoàng đế, có phải là đều như ý không?”
“Sao mà như ý được chứ, đâu đâu cũng là chuyện phiền lòng mới đúng.”
Nữ Đế xoa xoa chỗ lông mày.
“Làm Hoàng Đế chính là người cô đơn, đã không có đôi mắt, không có lỗ tai, kinh thành như thế nào, một châu thế nào, một huyện như thế nào, một trấn như thế nào, đều dựa vào người khác nói cho ta nghe, thật giả khó phân biệt.”
“Đại thần trên triều đình khắc khẩu toàn vì lợi ích từng người, xuất thân thế gia thì gồm thâu thổ địa để trốn thuế điền, xuất thân hàn môn thì kết bè kết cánh. Trẫm làm việc hợp với ý bọn họ thì là anh minh thần võ, không hợp ý bọn họ thì là tầm thường hoa mắt ù tai!”
“Mỗi người đều tham ô, khó làm thanh quan, thanh quan không thông đồng với đồng liêu làm bậy, những kẻ tham ô thì nghi ngờ hắn muốn mật báo, hoặc là vu hãm, hoặc là thiết kế cho hắn phạm sai lầm, bắt lấy nhược điểm, nếu không thì phải diệt trừ.”
“Xảy ra chuyện, cuối cùng bị đẩy ra để ta sử lý, không có một ai là đầu khỏ gây tội.”
“Trẫm muốn biết lê dân sinh hoạt thế nào, nhưng bá tánh đến thôn đến huyện lệnh đến tri phủ, đến triều đình lại đến hoàng cung, vô cùng xa xôi! Một người nói chuyện báo cho người khác, truyền đến thứ tư là khác hoàn toàn so với nguyên dạng. Huống chi có tận bốn phủ nha? Khi truyền tới lỗ tai ta luôn là một mảnh thái bình, nhưng thế đạo gian nan, nào có nhiều thái bình như thế? Trẫm định phái người đi tra, làm sao có thể tra được thiên hạ?”
“Thời gian đã lâu rồi, trẫm cũng cảm thấy, cái gọi là Hoàng Đế chẳng qua là vừa điếc lại vừa mù.”
“Ta nói muốn thiết lập nữ học, để bọn họ đưa nữ nhi tới đọc sách, ai ngờ đến khi nữ học được tổ chức, lại không có người hỏi thăm.”
“Con gái thế gia đều có lớp học tại gia, không thích học đường nữ học ngư long hỗn tạp.”
“Con gái thương hộ thì không lo ăn mặc không người quản thúc, chỉ thích tính sổ, cảm thấy học kinh sử không có tác dụng gì.”
“Con gái nhà nghèo thì phải làm việc, thường ngày còn phải làm công trợ cấp trong nhà, cha mẹ sao có thể chịu thiếu tiền thu, nuôi dưỡng nữ nhi, dạy nàng đọc sách biết chữ?”
“Ta mới nói, những nhà cho con gái đi học, mỗi tháng được tiền trợ cấp.”
“Không xong rồi,” Ta thở dài.
“Đúng vậy, trong khoảng thời gian ngắn, lừa bán nữ tử lại trở nên hưng thịnh, không ít nữ nhi nông hộ bị bắt cóc, chỉ vì lấy phần trợ cấp này.”
Nữ đế lắc đầu, “Trẫm thế mới biết, lòng người khó dò, chính lệnh có vẻ tốt, cũng bị nhân tâm vặn vẹo biến thành ác chính.”
“Sau đó ngươi giải quyết như thế nào?”
“Ta lệnh cho vương công quý nữ nhập nữ học, con gái thế gia muốn kết giao phần nhân mạch này, sẽ phải đọc sách ở nữ học.”
“Con gái thương hộ học khi khảo hạch nếu hoàn thành giáp đẳng sẽ được giảm miễn một chút thương thuế.”
“Con gái nhà nghèo nhập học, có thể học thủ công ở nữ học kiếm tiền bạc cơm canh, tiền công cao hơn giá trung bình ở địa phương.”
“Ta còn ra lệnh cho Thảo Nhi thiết lập giám thị, điều tra định kỳ cẩn thận, những kẻ lừa bán nữ tử nhẹ thì lưu đày, nặng thì chém đầu. Kể từ đó nữ học của trẫm mới có học sinh.”
Làm Nhân Hoàng quả nhiên vất vả, ta thầm nghĩ.
“Thích gia quân trung thành và tận tâm với Thích Trường Lan, đại quân ở biên cương của cữu gia cho dù có triệu hồi tới cũng phải mấy tháng, trên tay không có binh lực, muốn mưu triều soán vị cũng gian nan vô cùng.”
“Đúng là không dễ.” Nữ đế thở dài, “Khi chúng ta thành hôn, núi sông vẫn rách nát khổ sở, nghĩa quân nhiều như bùn lầy, Nguỵ đế ở phương nam càng như hổ rình mồi.”
“Ta cùng Thích Trường Lan chinh chiến khắp nơi, hắn phụ trách giết địch lập công, ta mượn cơ hội thi cứu trên chiến trường, bọn họ sống thì thành người của ta.”
“Ta lấy ra những tiểu binh rất có tiềm lực, bảo Thảo Nhi bắt chuyện với phụ nhân nhà bọn họ, ta nhớ kỹ tên họ của bọn họ là gì, nhà ở đâu, huynh đệ tỉ muội trong nhà có mấy người, trên người có vết thương cũ không, ăn uống có ăn kiêng không.”
“Mỗi lần phân phát ban thưởng cho Thích Trường Lan, ta đều chu đáo săn sóc. Nếu sức khoẻ ta không tốt, Thích Trường Lan đi làm, sẽ kiếm ta một bậc.
“Nếu có cơ hội lập công, ta không có dấu vết mà tiến cử bọn họ, Thảo Nhi lại nói tỉ mỉ cẩn thận với các phụ nhân, thời gian càng dài, bọn họ không còn biết đến Thích Trường Lan, chỉ cảm nhớ ân đức của ta.”
“Vài vị anh em nuôi của Thích Trường Lan, mỗi người đều là hào kiệt đương thời, ta có ý định châm ngòi, lập công ít thì ta mượn danh của Thích Trường Lan, nói là bị thương nặng, phong thưởng nhiều, lập công nhiều, ta cố tình chèn ép. Phu nhân mấy nhà cũng khó chịu với nhau.”
“Có chút việc nhìn như nhỏ không đáng kể, thật ra là nơi nên để ý…”
“Tình cảm dù có sâu nặng đến đâu cũng không thể nào không tiêu ma vì những vụn vặt gia đình. Cuối cùng, Thích gia quân bình định thiên hạ trở về, Nguỵ đế ở phương Nam đầu hàng, nhưng nhân tâm lại rối loạn.”
Nàng nói thì nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng ta biết, những việc này sao không phải là tốn bao nhiêu công mài nước quanh năm suốt tháng?
“Con đê ngàn dặm, sụp vì tổ kiến. Thích Trường Lan tự phụ dũng mãnh chỉ sợ là không nhìn thấy những việc nhỏ không đáng kể này.” Ta cảm thán.