“Chưởng Môn Giữa Phồn Hoa”

Chương 42: Bí Ẩn 15 Năm



Uông Nhạc Bình nói: "Là thế này, có người khiếu nại với con, trong số các thành viên đợt này có một người vì khắc khẩu với người ta nên trong lòng không phục, cố ý dùng đạo thuật để hù dọa đối phương, mấu chốt là đã khiến cho một đứa nhỏ bị dọa không nhẹ."

"Lớn mật!" Thẩm Duệ vốn dĩ đã phiền lòng, nghe vậy lập tức phát hỏa: "Là ai? Nói đi! Muốn lật trời rồi!"

"Không biết cụ thể là ai, nhưng hẳn là rất dễ kiếm, dù sao lần này tới đây cũng chỉ mười mấy người thôi, đối phương là một cô gái trẻ tuổi, mặc áo xanh quần dài. Người xem có ấn tượng gì không?"

Thẩm Duệ nhíu mày: "... Cậu nhắc lại lần nữa.”

Uông Nhạc Bình sửng sốt, ông ta đã cung cấp nhiều chi tiết vậy rồi, đối phương hẳn là ngắt điện thoại rồi tra ra người kia mới đúng. Ông ta nghĩ một chút rồi bổ sung: “Hình như họ Lâm Uyển, cực kỳ kiêu ngạo và không lễ phép!"

Thẩm Duật trợn mắt: "Câm miệng cho tôi! Cậu đây là đổi trắng thay đen! Nói mau, rốt cuộc là chuyện gì?! Nếu còn bịa đặt thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu!"

Uông Nhạc Bình ngây ngẩn cả người, sao thái độ của đối phương lại quay phắt một trăm tám mươi độ vậy? Hình như ông ta không nói gì hết mà. Trong lòng ông ta hoàn toàn luống cuống, cũng không dám nói tiếp.

Thẩm Duật hừ lạnh một tiếng: "Thôi, tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa! Sau này đừng để tôi nhìn thấy cậu!"

Nói xong lập tức ngắt điện thoại.

Bốn người khác trong phòng đều tò mò, sao tự dưng lại nổi nóng như vậy.

Vương Duật Trung cười hỏi: "Đạo trưởng Thẩm, dù nghĩ không ra cũng không cần phải tức giận như vậy, vẫn còn thời gian mà, không vội. ˆVẫn là ông ta thông minh, sư công nhận được quả câu thủy tỉnh đó rồi nhất định sẽ thích lắm!"

"Không phải vì chuyện đó!" Thẩm Duật kể ngắn gọn chuyện lúc nãy. Lúc này, cả năm người đều bừng bừng nổi giận. Sư công còn trẻ đã có được đạo pháp và trí tuệ ngần này, bịa đặt như vậy thật sự quá đáng, coi bọn họ đã c.h.ế.t hết rồi sao?

Một bên khác, Uông Nhạc Bình bị ngắt điện thoại càng thấy hoảng hốt hơn. Ông ta đã đắc tội đối phương rồi ư? Nhưng tại sao chứ?

Thẩm Duật được coi là đức cao vọng trọng, rất nhiều thành viên của Hiệp hội Đạo giáo chính phủ hiện nay đều là đồ tử đồ tôn của đối phương. Hơn nữa, thế lực của người đó đã được gầy dựng mấy chục năm nay, đắc tội ông ấy không phải là chuyện nhỏ.

Uông Nhạc Bình vội vàng gọi điện thoại cho sư phụ của mình, sốt ruột nhờ đối phương cầu tình và giải thích giúp. Ngay chính ông ta cũng không biết bản thân đã làm sai chuyện gì.

Không ngờ sư phụ của ông ta cũng rất giận, nói rằng lần này ông ta không chỉ đắc tội một mình Thẩm Duật mà là đắc tội cả năm vị trưởng bối đức cao vọng trọng rồi. Mấy người đó đều tỏ vẻ không muốn nhìn thấy bản mặt của ông ta, không muốn nghe bất cứ giải thích đúng sai nào cả.

Tuy trong lòng Uông Nhạc Bình uất ức, nhưng cũng biết mình đã dính hiềm nghi, kích động thị phi, suy cho cùng chỉ là tin tức truyền miệng, còn chưa rõ chân tướng thế nào. Lần này thật sự bị Lý Chung hại c.h.ế.t rồi!

Ông ta vốn tin tưởng rằng đã nắm chắc phần thắng, nhưng bây giờ lại lo lắng đến mức cả đêm không ngủ được. Đừng nói là thay mặt Đạo quán ký hợp đồng, thu vé vào cửa, làm thành khu cảnh quan 4A, khả năng là ngay cả chức Quan chủ này cũng không thể làm tiếp.

Một người không thích thì không sao, nhưng cả năm lão già đó đều tỏ ra chán ghét thì chính phủ cũng sẽ tham khảo ý kiến của bọn họ.

Uông Nhạc Bình nghĩ mãi không ra, chỉ có thể quăng vỡ bình, quyết định ngày mai sẽ đến tìm cô gái đó hỏi xem sao.

Lý Hạo Quân nhìn thấy cuộc gọi đến của sư phụ, trong lòng mơ hồ đoán được là vì chuyện gì, không ngờ người phụ nữ đó còn có chiêu này. Cô ta thật sự khiếu nại tới chỗ sư phụ của anh ta để trả đũa rồi. Anh ta nhận điện thoại, không chờ đối phương mở miệng, chủ động kể vắn tắt chuyện đã xảy ra trước đó.

Tuy Lâm Uyển lấy quỷ ra để dọa người có chút không hợp quy củ, nhưng tình huống đặc thù thì phải có cách xử lý đặc thù. Mặc dù sư phụ của anh ta nghiêm khắc, nhưng không phải là người không biết nói đạo lý.

Thẩm Duệ nói: "Ta biết rồi, Lâm chưởng môn làm rất tốt, làm rất tốt, quả thật là một tấm gương mẫu mực, sau này con phải học hỏi người ta nhiều hơn.”

"... Vâng." Lý Hạo Quân ngẩn người mấy giây, cứ cảm thấy phản ứng của sư phụ có gì đó không đúng.

annynguyen

Thẩm Duệ lại nói: "Lâm chưởng môn lòng mang đại nghĩa, nếu cô ấy gặp phải khó khăn gì, con nhất định phải cố gắng hết sức giúp đỡ, nếu khó quá thì lập tức thông báo cho môn phái, nói là ý của ta, để các sư huynh sư đệ toàn lực phối hợp với con.”

"Con biết rồi." Lý Hạo Quân mặt đầy hắc tuyến, cúp điện thoại. Nghe ý tứ của sư phụ, là ông ấy không trách Lâm Uyển, chỉ có chút không hài lòng về cách xử lý của anh ta.

Bởi vì anh ta đã khiến Lâm Uyển bị người ta khiếu nại… thái độ này khó hiểu quá.

Thẩm Duệ kiên định cho rằng sư công của mình sẽ không sai, mà dù có sai thì cũng chỉ là một xíu xíu thôi, chủ yếu vẫn là vấn đề của người khiến cô ấy phạm sai. Lâm Uyển muốn khóc quá, cô không nên hung hăng thách thức đối phương đi khiếu nại mình như vậy.

Năm người kia luân phiên gọi điện thoại và nói rằng muốn lập tức đặt vé máy bay đến đây. Lâm Uyển sợ ngây người, năm lão đầu đó đến đây làm gì? Nói thật lòng, cả bó tuổi rồi nếu nằm xuống đất làm bộ ăn vạ người khác thì… rất đáng sợ đó.

Lâm Uyển bình tĩnh nói bọn họ nhìn cô có giống người sẽ cam lòng chịu thiệt hay không, khuyên can mãi mới ngăn được bọn họ. Cô ngắt điện thoại, sau đó lập tức tắt máy.

Cô phải bình tĩnh lại, bao nhiêu năm nay cô luôn dùng bạo lực để khiến người khác phục tùng, không ngờ bây giờ… chỉ bối phận thôi cũng đủ xưng bá Đạo môn rồi. Bỗng cảm thấy cả người đều không khỏe.

"Ông mới là sư công, cả nhà ông đều là sư công, tôi không phải!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lâm Uyển càng quyết tâm hơn, nhất định phải bắt Phục Thành về đây, cô không thể một mình hưởng thụ loại đãi ngộ này được, hai người là sư đồ thân thiết, đương nhiên phải có phúc cùng hưởng.

Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Lâm Uyển vội vã đi tới tòa nhà đó. Nếu cô không đi thì nhóm Tạ Văn Dĩnh sẽ không đơn độc hành động, kéo theo đó người của các nhóm khác cũng không tiện làm gì.

Đặc biệt là khi tối hôm qua còn xảy ra tranh chấp. Đằng Bác nghĩ rằng ở trong khách sạn cũng là một cách để tiêu khiển thời gian, vì khiến mọi người không cảm thấy nhàm chán, anh ta tổ chức chơi mạt chược. Khách sạn có phòng mạt chược, người biết chơi luân phiên nhau gia nhập cuộc chơi, người không biết chơi cũng ngồi bên cạnh xem một cách say sưa. Mọi người hoàn toàn không nghĩ tới Đại hội giao lưu nghiêm túc còn có một khoảng thời gian thả lỏng như thế này.

Lâm Uyển ở bên cạnh cầm điện thoại chơi game. Mới sáng thôi mà đã có hai nhóm người đến tìm cô rồi. Những người đó đều xin lỗi cô, thái độ cực kỳ thành khẩn. Lâm Uyển cũng không phản ứng gì nhiều, chỉ gật đầu cho có lệ rồi nói không có việc gì, cô không để ý và cũng sắp quên chuyện đó rồi, bảo bọn họ về đi.

Lâm Uyển thật sự sợ phiền phức, nhưng chính thái độ đó của cô đã khiến trong lòng Lý Chung và Uông Nhạc Bình càng không dám nắm chắc. Hiện tại thì bọn đã biết rồi, vị này cũng là chưởng môn nhân, mấu chốt là mạng lưới quan hệ của đối phương còn cực kỳ rộng, là bạn vong niên với năm vị tiên bối đó. Đắc tội với cô ấy đồng nghĩa với việc hoàn toàn đắc tội năm người đó.

Năm giờ chiều, Lý Tuệ dắt con trai tới khách sạn. Lý Tuệ đã từng son sắt thề rằng phải khiến đối phương tới tận cửa xin lỗi, không ngờ bây giờ phải làm ngược lại. Đứa nhỏ đó sợ Lâm Uyển, vừa thấy cô đã lập tức trốn ra sau. Đoán chừng đứa nhỏ hư hỏng này đã ủ rũ một thời gian rồi, đừng nói là ném đồ xuống dưới, mấy trò đùa dai khác cũng không còn hơi sức đâu mà làm, hoàn toàn trở nên ngoan ngoãn rồi.

Lý Tuệ nhìn thấy phản ứng bình tĩnh của đối phương, cắn răng nói:

"Cô không cần để ý thái độ không tốt của tôi vào ngày hôm qua, là tôi không đúng, cô tới là để giúp tôi, tôi còn đối với cô như vậy."

Cô ta hơi khựng lại rồi nói tiếp:

"Mười mấy năm trước, tòa nhà đó của chúng tôi từng xảy ra một chuyện, lúc đó còn cảm thấy không có gì, nhưng bây giờ nghĩ lại quả thực không thích hợp. Tôi tình nguyện nói chuyện đó cho cô biết."

Lâm Uyển thả điện thoại xuống, ngẩng đầu lên nhìn người tới. Những người khác cũng đều dừng lại, cảm thấy có chút thú vị.

Hôm nay, ngoài trời vừa có mưa vừa có gió. Rõ ràng là mười bốn hộ gia đình đó van xin bọn họ giải quyết chuyện này, nhưng lại đề phòng bọn họ giống như đề phòng tặc vậy. Vậy còn không bằng không đi, ai muốn chịu đựng bực dọc không đâu cơ chứ, thà ở trong khách sạn ngồi điều hòa đánh mạt chược còn hơn.

Lâm Uyển bình tĩnh nói:

"Cô nói đi."

Rất nhiều phạm nhân sau khi sa lưới sẽ chủ động khai ra đồng phạm hoặc tố cáo những người khác. Không phải vì lương tâm bỗng dưng thức tỉnh mà vì làm vậy có thể giảm nhẹ hình phạt cho bản thân. Người phụ nữ này cũng không khác nhiều lắm, chỉ là muốn nói ra bí mật vẫn luôn che dấu để đối phương không ghi hận mình mà thôi.

Lý Tuệ có vẻ hơi lo lắng, nhưng nếu đã quyết định sẽ nói ra thì cô ta cũng bất chấp bất cứ giá nào. Tuy chuyện đã xảy ra vào mười lăm năm trước, nhưng bây giờ cô ta nhớ lại thì cứ ngỡ như chỉ mới phát sinh vào ngày hôm qua. Mỗi một chi tiết đều rõ mồn một.

Năm đó, ở chi nhánh ngân hàng của bọn họ có một người mới hai mươi sáu tuổi đã lên làm giám đốc bộ phận, tiên đồ sáng lạng. Hoàn cảnh gia đình của Vương Hiền không được tốt lắm, ba chị gái nuôi anh ta lên đại học, may thay anh ta cũng biết phấn đấu, tốt nghiệp đại học xong thì vào ngân hàng làm, mới hai năm đã lên tới vị trí giám đốc bộ phận, tất cả đều dựa vào sự chăm chỉ hết mình của bản thân.

Đầu óc của anh ta rất linh hoạt, cũng rất biết nói chuyện. Nếu không nhờ vậy thì năm đó anh ta không thể được phân vào tòa nhà đó với tư lịch còn kém như vậy.

Trong quá trình làm nghiệp vụ, Vương Hiền quen một cô giáo, đối phương cùng tuổi với anh ta, hai người hẹn hò nửa năm thì kết hôn. Cha mẹ của Vương Hiền không hài lòng với con dâu, cảm thấy điều kiện của đối phương không tốt, không xứng với con trai của bọn họ; con trai nên tìm một cô gái có tiền trong thành phố mới đúng. Nhưng đó chỉ là cha mẹ anh ta đơn phương ý kiến thôi. Hoàn cảnh gia đình của Vương Hiền vẫn rành rành ra đó, ngoại hình lẫn thân cao đều không tính là vượt trội. Trong mắt các đồng nghiệp làm cùng ngân hàng thì anh ta và cô giáo trẻ đó cực kỳ xứng đôi vừa lứa.

Vương Hiền kết hôn năm thứ hai, vợ anh ta được phát hiện có thai. Lúc đó, bà cụ từ dưới quê lên đòi kiểm tra xem trong bụng con dâu có phải là con trai hay không. Trong gia đình có hai công nhân viên chức chỉ có thể sinh một đứa bé, Vương Hiền là nhà bọn họ hai đời độc định, nếu lần này là con gái thì phá đi, sau đó chờ mang thai lại.

Nhưng năm đó vừa vặn gặp phải chính sách, chính phủ nghiêm cấm kiểm tra giới tính thai nhi, vì thế bà cụ không được như nguyện. Nhưng bà ta vẫn không chịu c.h.ế.t tâm, âm thầm tìm kiếm rất nhiều phương thuốc dân gian để sinh được con trai.

Mười tháng sau, sản phụ ở bệnh viện thuận lợi sinh ra một bé gái khỏe mạnh. Bà cụ nghe là con gái, nhìn cũng không nhìn đã kéo chồng đi mất, người bên nhà gái phải ba ngày sau mới tới. Lúc đó, tất cả mọi người đều cảm thấy, dù bà cụ không thích đứa bé, nhưng chuyện dù sao cũng không thể thay đổi được nữa. Người trong bệnh viện còn nói: 'Chỉ sinh một con là đủ', con trai hay con gái đều hiểu chuyện như nhau. Bà cụ vẫn luôn rất bình tĩnh, giống như đã chấp nhận sự thật rồi vậy.

Mọi người đều cho rằng cùng lắm thì bà ta sẽ mặt nặng mày nhẹ với con dâu trong một khoảng thời gian thôi, vì vậy chẳng ai để tâm. Nhưng sự việc tiếp theo hoàn toàn vượt ngoài dự đoán.

Buổi trưa một ngày nọ, khi sản phụ ngủ thiếp đi, bà cụ lén ôm đứa bé ra ngoài. Y tá kiểm tra phòng thấy đó là bà nội của đứa nhỏ nên cũng không chú ý. Bà cụ ôm đứa bé đi xuống cầu thang.

Trong lòng bà cụ, gốc rễ của nhà họ Vương không thể đứt đoạn. Năm xưa bà ta phải sinh liên tiếp ba đứa con gái mới sinh được một con trai. Nếu không có con trai út, bà ta sẽ không thể duy trì vị thế và cuộc sống hiện tại. Vì vậy, bà cụ hạ quyết tâm: ném c.h.ế.t bé gái mới ba ngày tuổi đó.

Khi y tá phát hiện, đứa nhỏ đã không còn hơi thở, cơ thể đầy vết thương. Đây rõ ràng là thương tích do bị ném từ trên cao xuống nhiều lần. Sau khi y tá báo cảnh sát, cuộc điều tra nhanh chóng xác định thủ phạm chính là bà cụ. Nếu là sảy thai trong bụng mẹ, có thể còn bỏ qua, nhưng sinh ra là một sinh mạng thì không thể làm ngơ.

Vụ án nhanh chóng được truy tố. Thời điểm đó, mạng internet chưa phát triển, ngay cả báo chí cũng không đưa tin. Phòng kiểm định sức khỏe tâm thần xác định bà cụ có vấn đề về tỉnh thần, có lẽ khi xảy ra vụ án bà không kiểm soát được cảm xúc.

Trước khi vụ án được xét xử, chồng, con trai và con dâu của bà cụ đều tỏ vẻ thông cảm, bỏ qua hành vi của bà. Mười ba hộ gia đình khác trong tòa nhà còn liên minh, yêu cầu tòa án giảm nhẹ hình phạt.

Phán quyết cuối cùng: bà cụ vì chuyện vụn vặt trong nhà mà giận chó đánh mèo với cháu nội, tuy cấu thành tội danh cố ý g.i.ế.c người nhưng xét thấy tuổi già sức yếu, năng lực khống chế cảm xúc suy giảm, con trai và con dâu đã tha thứ, lại có thư liên danh cầu tình của hàng xóm chứng minh bà bình thường là người tốt. Tòa án bèn giảm nhẹ hình phạt: sáu năm tù giam, và sau các loại giảm án, chưa tới năm năm bà đã được phóng thích.

Sau đó, Vương Hiền và vợ vẫn cố gắng, nhưng không thể sinh thêm. Vì không có con trai, ba năm sau hai vợ chồng ly hôn. Vương Hiền rời khỏi tòa nhà vào năm đó, còn mấy năm trước từng bị phán tử hình vì cố ý g.i.ế.c người.

Người vợ thứ hai nhỏ hơn anh ta mười tuổi, năm thứ hai sau khi kết hôn có con. Nhưng khi đứa nhỏ được một tuổi, Vương Hiền lại cảm thấy không thích hợp. Cậu bé rất đáng yêu, ai nhìn cũng thích, đôi mắt to, hàng mi dài, mắt hai mí, nhưng ngoại hình lại không giống anh ta.

Anh ta lén đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ kết luận anh mắc chứng “tỉnh trùng chết” – một hiện tượng khiến tinh trùng suy giảm nghiêm trọng, hơn 40% tinh trùng đã chết, quá trình thụ thai không thể xảy ra, dẫn đến vô sinh hiếm muộn. Vương Hiền giận tím mặt: vậy là anh đã nuôi con của người khác bằng tiền của mình.

Ngày hôm đó, từ bệnh viện trở về, anh gọi tên đứa nhỏ vài lần nhưng không được đáp lại. Nghĩ tới việc thường ngày cậu bé không hề thân thiết với mình, cơn giận và sự ác độc bỗng trỗi dậy. Anh tới, bịt chặt miệng mũi cậu bé. Khi tỉnh táo lại, cậu bé đã xanh mét tím tái, hai mắt trợn tròn, không còn hơi thở.