[Cái trạm ánh sáng thì tính là gì? Chẳng qua là gặp may mua cổ phiếu sớm thôi, bao nhiêu năm rồi kỹ thuật cũng chỉ có thế.]
[Cười c.h.ế.t mất, khen ả ta lắm tiền đồ, chẳng phải là do mặt của tôi đẹp hay sao? Không có tôi thì ai thèm chú ý đến ả!]
[Còn bày đặt hình tượng trạm tỷ Phật hệ, chẳng phải là đang cọ nhiệt của tôi, muốn làm minh tinh trong giới fan hâm mộ à.]
Tôi nhìn chằm chằm vào bài đăng rất lâu, đầu ngón tay siết chặt điện thoại.
Màn hình máy tính vẫn còn hiển thị tấm ảnh cuối cùng vừa đăng.
Chỉ có điều, không khí ở khu bình luận đã nhanh chóng thay đổi:
[Bùi Bùi nói có gì sai à? Trạm ánh sáng chẳng qua chỉ là thợ chỉnh ảnh ăn bám vào mặt của anh ấy, vậy mà cũng có fan Bùi tung hô là nghệ sĩ?]
[Một hai năm nay, filter của trạm ánh sáng càng ngày càng dày, thần đồ thì càng ngày càng ít, thực lực kém là sự thật rồi.]
[Tôi thấy cái trạm ánh sáng này ngứa mắt lâu rồi, không bán photobook, không cày doanh số, cứ tưởng mình là hoa sen trắng chắc? Nuôi fan rồi ngược fan, chẳng phải vẫn là một chiêu trò à?]
Phòng làm việc của Bùi Dục cũng đăng một thông báo lạnh lùng:
[Mong mọi người hãy lý trí theo đuổi thần tượng, tập trung vào tác phẩm của nghệ sĩ.]
Đọc đến đây, tôi bật cười thành tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi xách máy ảnh và túi xách, đi thẳng ra khỏi nhà.
Sân bay.
Đám đông ồn ào, tiếng hét vang lên không ngớt.
Tôi giơ ống kính lên, theo thói quen nhắm vào Bùi Dục.
Vẫn là góc độ mà anh ta quen thuộc nhất, vẫn là nụ cười hoàn mỹ nhất của anh ta.
Biển đèn, hoa tươi và tiếng hét của người hâm mộ phía sau, tạo thành một vòng hào quang hoàn mỹ cho anh ta.
Khi anh ta được nhân viên vây quanh đi ngang qua tôi, tôi hỏi:
"Những lời đó, là thật lòng anh nghĩ vậy sao?"
Bùi Dục khựng lại một chút, ánh mắt lướt qua tôi, khóe miệng hơi nhếch lên:
"Cô nghĩ sao?"
"… Được thôi."
Tôi hạ máy ảnh xuống, đeo lại lên vai, cười nhạt:
"Vậy cứ thế đi."
Phía sau, mấy chị em fan và nhân viên xì xào bàn tán:
"Chị Giản sao thế? Tạm biệt? Bỏ cuộc rồi à?"
"Chị ấy không thể thật sự đóng fanpage chứ? Rời xa Bùi Bùi, chị ta có là gì đâu."
"Nói cho cùng, chẳng phải chỉ là thợ chỉnh ảnh thôi sao, rời Bùi Bùi thì đi đâu kiếm được tài khoản triệu fan nữa?"
Dưa Hấu
Tôi quay đầu nhìn họ, nheo mắt:
"Rời xa Bùi Dục, tôi không là gì cả?”
"Mấy người quên rồi sao, Bùi Dục nổi tiếng như thế nào?"
02
Năm năm trước.
Tôi, một người chưa từng đu idol, đi cùng bạn đến xem buổi ghi hình công diễn đầu tiên của một chương trình tuyển tú.
Bạn tôi cuồng nhiệt theo đuổi thí sinh đứng nhất vòng loại, cuồng đến mức nhờ vả quan hệ đưa chúng tôi vào hậu trường chụp ảnh chung.
Hôm đó tôi đang cãi nhau nảy lửa với kẻ thù, đầu óc ong ong.
Ở khu vực chờ, tôi lần đầu tiên nhìn thấy Bùi Dục.
Một chàng trai cao gầy, gương mặt sạch sẽ, đôi mắt trong veo như đồ sứ mới rửa.
Anh ta cúi đầu, liên tục chỉnh tai nghe trước gương, động tác có chút vụng về, căng thẳng đến mức làm bung cả một chiếc cúc áo.
Tôi đứng bên cạnh nhìn anh ta luống cuống tay chân.
Nhìn anh ta ngồi xổm ở góc hậu trường, ngẩng đầu trao đổi vấn đề với nhân viên.
Vậy mà đổi lại chỉ một câu: "Không rảnh, tự giải quyết đi."
Sau này tôi mới biết, thứ hạng của anh ta lúc đó đã gần chạm đáy, có thể bị loại bất cứ lúc nào.
Anh ta khác với những thí sinh khác.
Không có nhân viên vây quanh, cũng chẳng có fan hâm mộ nhiệ
t tình cổ vũ.
Trong cuộc thi tuyển chọn toàn những đối thủ mạnh này, anh ta chỉ là một kẻ không có fan, không có tài nguyên chống lưng.