Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh

Chương 24: Giò lợn lớn (2)



Từ mẫu đến bếp, thấy Từ Quả Quả đang hầm thịt, cười nói: "Cái này ngon đó! Dưới hầm còn có ngó sen, con có muốn không?"

"Có ngó sen? Tốt quá! Muốn ạ!"

Ngó sen hầm vốn là một món ngon, Từ Quả Quả không biết trong nhà còn có ngó sen. Giờ thì nguyên liệu cho nồi hầm này cũng coi như phong phú. Nếu có thêm chân gà chân vịt thì càng hoàn hảo, nhưng Từ Quả Quả không vội, sau này cái gì cũng sẽ có.

Ngó sen, trứng, giò lợn, móng lợn, đó là một nồi đồ hầm, lượng không nhiều, nhưng Từ Quả Quả đã tận tâm ngồi canh trước bếp lửa hơn hai canh giờ, cho đến khi trời tối hẳn. Từ mẫu thấy nàng còn chưa đi nghỉ, liền vào hỏi.

"Mẫu thân đi ngủ đi, ban ngày con ngủ nhiều nên không buồn ngủ."

Từ mẫu biết nàng lo lắng điều gì, đi đến trước bếp rút một cành củi lớn ra, nói: "Số còn lại chắc còn cháy được một canh giờ nữa, sau đó sẽ tự tắt thôi, con đi ngủ sớm đi, không cần trông nữa."

Từ Quả Quả quả thực không hiểu bí quyết kiểm soát lửa của loại bếp đất nhà nông này, thấy còn có cách này liền cười nói: "Cái này hay quá, vẫn là mẫu thân hiểu nhiều hơn. Nhưng mẫu thân, con còn muốn nấu một nồi cơm, mẫu thân nói là nên nấu vào sáng mai hay bây giờ thì tốt?"

"Cơm?"

"Đúng vậy, con nghĩ kỹ rồi, nồi thịt hầm này không thể bán riêng, cứ làm cơm thịt hầm, rồi xào thêm một món rau xanh nữa, sáng sớm xào thì kịp, chỉ là cơm..."

Từ mẫu hiểu ra: "Nếu là cơm thịt hầm thì con cứ sáng mai dậy nấu, đi bán muộn một chút, giữa trưa chắc sẽ có nhiều người ăn hơn."

Từ Quả Quả: "Con cũng nghĩ vậy! Vậy thì nghe lời mẫu thân!"

"Sáng mai giờ mẹo mẫu thân sẽ dậy giúp con."

Từ Quả Quả cười ừ một tiếng, rồi cùng Từ mẫu dọn dẹp củi trong bếp, trở về phòng nghỉ ngơi.

Trước khi Từ Quả Quả vào phòng, Từ mẫu lại cười kéo tay nàng nói: "Niếp Niếp bây giờ quả thực đã trưởng thành rồi, con yên tâm, mẫu thân nhất định sẽ quan tâm đến chuyện của con."

"Mẫu thân... mẫu thân nói quan tâm chuyện gì ạ?"

Từ mẫu cho rằng nàng ngại ngùng, cười nói: "Đừng để ý, ngày mai ngày kia mẫu thân sẽ nhờ người đi hỏi thử xem, ngủ sớm đi."

Mỗi bước mỗi xa

Từ Quả Quả có chút kỳ lạ, nhưng Từ mẫu đã quay người đi rồi. Nàng ngáp một cái, quả thực cũng buồn ngủ, không nghĩ nhiều liền về phòng.

Vừa nằm xuống, con tiểu cẩm lý quen thuộc lại xuất hiện. Hôm nay nàng đã bất chấp thể diện để giúp thằng nhỏ này kiếm về một món hời, bây giờ trông nó có vẻ có tinh thần hơn, cái con suối nhỏ kia dường như cũng không còn khô cạn nữa.

Từ Quả Quả cũng không khách khí, hỏi nó xin cam lộ. Tiểu cẩm lý lúc đầu còn hơi keo kiệt, Từ Quả Quả nói lời hay nửa ngày nó cũng không cho, cho đến khi Từ Quả Quả đồng ý ngày mai sẽ lại đi tìm Đan Tam, tiểu cẩm lý mới hào phóng quay một vòng, phun ra hai cái bong bóng.

Từ Quả Quả nghiến răng, tạm thời nhịn xuống, hơn nữa còn dưới sự chỉ dẫn của tiểu cẩm lý học được cách thao tác cam lộ. Không phải mỗi lần nó phun bong bóng là Từ Quả Quả phải lập tức uống, mà còn có thể tạm thời lưu trữ ở đầu ngón tay. Chỉ là bây giờ lượng quá ít, lưu trữ cũng không có ý nghĩa gì.

Từ Quả Quả không quan tâm, một giọt hôm qua cũng đủ khiến nàng thay đổi một chút, năng lượng của cam lộ này tuyệt đối không nhỏ. Nàng giữ lại một giọt cho mình, còn một giọt tạm thời lưu trữ, có tác dụng lớn lắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

.......

Hôm nay Đan Tam trở về thôn Tiền Thụ đã là giờ Hợi. Trong viện vẫn còn sáng một ngọn đèn vàng vọt, Đan nãi nãi vẫn đang đợi tôn tử. Đan Tam vừa về, trong viện đã vang lên tiếng của Đan nãi nãi: "Uyên ca nhi đã về rồi ư?"

Đan Tam buông cái sọt xuống, đi vào nhà trước: "Tổ mẫu, con về rồi, người mau đi ngủ đi."

"Sao lại muộn như vậy?"

Đan Tam nói thật: "Giúp bạn mang chút đồ nên về muộn."

"Bạn ư?"

Trong mắt Đan nãi nãi lộ ra một tia kinh ngạc: "Uyên ca nhi con có bạn rồi ư, là con nhà ai vậy?"

Đan Tam sửng sốt, rũ mắt xuống: "Người không quen đâu ạ."

Đan nãi nãi cũng ngẩn ra, từ biểu hiện của tôn tử nhìn ra một vài manh mối: "Là con gái hả?"

Tai Đan Tam "phừng" một tiếng lại đỏ bừng.

Đan nãi nãi không nhịn được "phụt" một tiếng bật cười: "Chẳng trách, ta đã bảo với cái tính cố chấp của con, còn có thể giúp người ta hết lần này đến lần khác như vậy. Có phải là cô nương Từ gia đó không? Lần trước nàng ấy còn đưa con thịt thỏ, phải không?"

Đan Tam đưa nắm đ.ấ.m che môi ho khan một tiếng, quay mặt đi: "Là nàng ấy, nhưng tổ mẫu đừng nghĩ nhiều, chỉ là nàng ấy bán hàng ở trấn Thần Sơn, con có gặp mấy lần, một tiểu cô nương cũng không dễ dàng gì, giúp một tay không đáng gì cả."

"Còn không đáng gì, trước đây tiểu cô nương kia té ngã trước cổng viện nhà chúng ta mà còn không thấy con đỡ lấy, đừng nói dối, ta còn không biết con hay sao. Lần trước con cứu người về ta đã muốn nói rồi."

"Sao có thể giống nhau được, lần trước là chuyện liên quan đến mạng người."

"Được được được, vậy hôm nay con đi đường xa để mua đồ cho nàng ấy cũng là chuyện liên quan đến mạng người ư?"

Đan Tam không nói gì nữa, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, Đan nãi nãi liền cười: "Uyên ca nhi con năm nay cũng mười chín rồi, nếu có cô nương nào ưng ý, tổ mẫu sớm đã có thể..."

"Tổ mẫu!"

Đan Tam lại ho khan một tiếng: "Người ngủ sớm đi, con đi tắm trước."

Nói xong hắn quay người ra ngoài, Đan nãi nãi hiểu rõ tính khí cố chấp của tôn tử mình, thở dài một tiếng.

Đan Tam đi đến phòng rửa mặt, lời nói của tổ mẫu cứ văng vẳng bên tai. Hắn cởi áo ngoài, không hiểu sao đột nhiên dâng lên một trận nóng bức, hắn quả thực đã mười chín, những suy nghĩ và phản ứng mà một nam nhân nên có, hắn đều có.

Nàng không nên không đề phòng như vậy mà tiếp cận hắn, còn năm lần bảy lượt...

Đan Tam dùng một gáo nước lạnh dội lên người, hoàn toàn không cảm thấy lạnh.