Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh

Chương 29: Nhị ca rơi xuống nước (1)



Sau khi Từ Quả Quả rời đi, ở quầy hàng chỉ còn lại một mình Từ Đức Hải. Hắn ta ăn xong cơm, dọn dẹp mọi thứ lên xe đẩy, chờ một lúc lâu vẫn không thấy người về, sau bữa cơm lại buồn ngủ, Từ Đức Hải dứt khoát ngồi xuống tại chỗ, dựa vào xe đẩy mà ngủ gật.

Hắn ta ngồi xuống không lâu sau thì ngủ thiếp đi, không xa đó có hai nữ nhân cùng đi tới, xách giỏ vừa đi vừa nói cười, không biết có phải hẹn nhau ra sông nhỏ bên bến thuyền giặt quần áo hay không. Hai người đi từ xa đến gần, một trong số đó đột nhiên nhìn sang một bên, rồi dừng bước.

"Thư Thư, người kia... người kia không phải Đại Hải nhà ngươi sao?"

Nữ nhân bên cạnh cũng dừng lại, ánh mắt nhìn sang, nụ cười trên mặt biến mất.

"Phải không, là hắn sao, sao hắn lại chạy đến đây... còn ngủ ở đây nữa..."

Sắc mặt Vương Thư Thư dần trở nên khó coi, giọng điệu cũng có chút bực tức: "Ai biết hắn! Nhìn thấy hắn là ta đã phiền rồi, chúng ta đi thôi!"

Nữ nhân bên cạnh cười: "Ấy khoan đã, ta thấy hắn hình như đang bày quán, ngươi nhìn xe đẩy và tấm bảng bên cạnh hắn kìa, thật sự đang bày quán đó! Ta còn bảo sao hắn dạo này không đến tiệm điểm tâm tìm ngươi, hóa ra là ở đây!"

Vương Thư Thư hừ lạnh một tiếng: "Hắn sao? Ngươi có từng thấy ai bày quán mà còn ngủ gà ngủ gật thế này không! Khắp thiên hạ này, chỉ có hắn thôi! Hắn không đến tìm ta là tốt nhất, khỏi phải làm ta tức giận!"

Vương Thư Thư vừa nói vừa định đi, Từ Đức Hải ở đằng kia có lẽ bị tiếng nói chuyện đánh thức, hắn ta cởi mũ trên mặt ra, mở mắt liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc không xa. Từ Đức Hải lập tức hết buồn ngủ, "choàng" một cái đứng dậy từ dưới đất, lưỡi cũng líu lại: "Thư, Thư Thư..."

Vương Thư Thư quay đầu bỏ đi, nữ nhân bên cạnh cười nói: "Đại Hải à, đây chỉ có tức phụ của ngươi, không có thúc thúc của ngươi đâu!"

Vương Thư Thư véo nàng ta, Từ Đức Hải phản ứng lại, vứt mũ xuống liền đuổi theo: "Thư Thư nàng đợi ta! Ta có lời muốn nói với nàng!"

Nữ nhân kia che miệng cười, còn chưa đợi Từ Đức Hải chạy đến đã chuồn mất, lúc đi còn giúp Từ Đức Hải kéo người nửa ngày, đợi Từ Đức Hải vừa đến gần liền buông tay.

"Nói từ từ thôi, ta đợi hai người ở bờ sông!"

Vương Thư Thư: "..."

Từ Đức Hải cuối cùng cũng gặp lại tức phụ của mình, hắn ta có chút thở dốc, ánh mắt cũng có chút cẩn thận: "Thư Thư..."

Vương Thư Thư tức giận, nhưng lại không thể trốn tránh, đành trừng mắt nhìn hắn ta: "Có lời gì mau nói!"

"Ta..." Từ Đức Hải có cả bụng lời muốn nói với nàng ta, nhưng lời đến miệng lại như thắt nút, một câu cũng không nói ra được, chỉ hơi cứng nhắc chỉ vào chiếc xe đẩy dưới gốc cây: "Ta đang bày quán ở đây... bày được mấy ngày rồi... cho nên không có thời gian đi tìm nàng..."

Vương Thư Thư nghi ngờ nhìn hắn ta một cái: "Bày quán? Ngươi bán gì? Quán gì mà lại để ngươi dựa vào ngủ gà ngủ gật ở đây?"

"Bán đồ ăn! Ta không có lười biếng, là đã bán hết rồi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Bán hết rồi?!" Vương Thư Thư càng khó hiểu hơn, lúc này tính hiếu thắng nổi lên, nàng ta thật sự muốn đi xem Từ Đại Hải có phải nói bậy không, thế là sải bước đi về phía chiếc xe đẩy, Từ Đức Hải vội vàng đi theo.

Ba cái thùng vậy mà đều trống rỗng, Từ Đức Hải gãi đầu: "Ta nói ta không lừa nàng mà... thật sự là bán đồ ăn, muội muội ta làm đó, hôm nay làm thịt hầm, rau xanh và cơm, thoáng cái đã bán hết rồi."

"Tiểu muội?" Vương Thư Thư càng kỳ lạ hơn.

"Đúng vậy, tiểu muội tay nghề giỏi lắm! Trước đây không hề biết! Nếu nàng có thời gian... có thể trở về thử xem..."

Vương Thư Thư liếc mắt nhìn hắn ta không nói gì, mà hỏi: "Hổ Nữu Hổ Đản đều ổn chứ, chuyện lần trước nói với ngươi suy nghĩ thế nào rồi, phụ mẫu ta đều hỏi, muốn đưa bọn trẻ qua ở một thời gian, đối với ngươi và ta đều tốt."

Từ Đức Hải vừa nghe lời này liền đau đầu, sắc mặt cũng thay đổi: "Thư Thư nàng đừng nói với ta chuyện này nữa... Mẫu thân và tổ mẫu bên kia cũng không đồng ý, ta kẹt ở giữa thật sự... Nàng về với ta không tốt sao, Hổ Đản và Hổ Nữu cũng rất nhớ nàng..."

Vương Thư Thư không nói lời nào, Từ Đức Hải thừa thắng xông lên: "Bây giờ ta mỗi ngày đều đến trấn Thần Sơn bày quán, đương nhiên, ta cũng sẽ không chỉ dựa vào tiểu muội, đợi đông qua xuân tới, ta nhất định có thể tìm được công việc đàng hoàng! Sẽ không để nàng phải chịu khổ đâu..."

Vương Thư Thư đột nhiên ngẩng đầu: "Ngươi mùa hè nói mùa đông, mùa đông lại nói mùa xuân?! Mùa xuân có phải lại nói mùa hè không!"

Mỗi bước mỗi xa

Từ Đức Hải vội vã: "Đó là bởi vì—"

Lời giải thích của hắn ta còn chưa nói xong, đột nhiên, không xa đó có một người nam nhân mặt sẹo đi tới. Đối phương đội nón tre bí ẩn, đến gần thấy Từ Đức Hải liền dừng bước: "Ngươi là Từ Đức Hải phải không!"

Từ Đức Hải sững sờ, sắc mặt Vương Thư Thư cũng thay đổi, còn tưởng hắn ta lại bị bọn đòi nợ tìm đến.

"Ngươi là ai?!"

Từ Đức Hải đang bận đuổi theo tức phụ, hiển nhiên đã quên chuyện buổi sáng. Đối phương cũng sững sờ: "Không phải ngươi muốn cái này sao, bây giờ sao lại quên rồi!"

Đối phương từ trong giỏ xách thần bí lấy ra một gói đồ, thứ này Từ Đức Hải không hề xa lạ, Vương Thư Thư càng không xa lạ hơn. Sắc mặt nàng ta đại biến, hung hăng đánh Từ Đức Hải một cái: "Hay cho ngươi Từ Đức Hải, còn nghĩ đến chuyện làm ăn bất chính như thế này! Xem ta không đánh c.h.ế.t ngươi! Ta đúng là bị mù mắt rồi...!"

Từ Đức Hải vừa giận vừa vội, vội vàng vẫy tay bảo người kia đi trước, Vương Thư Thư cũng quay đầu bỏ đi, Từ Đức Hải vội vàng đuổi theo: "Không phải, Thư Thư nàng nghe ta giải thích đã!"

Vương Thư Thư hoàn toàn không nghe, xách giỏ đi thẳng ra bờ sông, Từ Đức Hải sải bước đuổi theo. Hai người vừa đến bờ sông, Vương Thư Thư không nhịn được quay đầu lại: "Ngươi đừng đi theo ta nữa được không—"

Vương Thư Thư đột ngột quay đầu lại, Từ Đức Hải không phanh kịp, hai người tức thì trợn tròn mắt. Mấy ngày nay trời có sương muối, trên ván gỗ ở bến thuyền có cả băng giá, Từ Đức Hải trượt chân, sau đó cơ thể mất kiểm soát.

"A a a—"

Vương Thư Thư phản ứng lại định kéo người thì thân thể Từ Đức Hải đã nghiêng đi, hoàn toàn không kiểm soát được mà ngã nhào xuống sông.

"Tủm" một tiếng, Vương Thư Thư cả người ngây dại, vứt giỏ xuống, xé giọng hét lớn: "Có người không! Có người rơi xuống nước! Cứu người với!"