Tôi vô vọng rút tay lại, chẳng buồn nói gì nữa.
Thẩm Từ không nhịn được, khóe môi hơi cong lên, vẻ lạnh lùng trên người cũng vơi đi vài phần. Cả bọn lại chơi thêm mấy trò boardgame nữa.
Chơi đến khuya, ai cũng hài lòng, rồi lần lượt đứng dậy trở về trường.
Tôi lề mề đi sau cùng, mắt liếc trộm gương mặt nghiêng sắc lẹm của Thẩm Từ, đầy ngập ngừng. Thẩm Từ vẫn không thèm để ý tới tôi, chân dài sải bước, chưa mấy chốc đã biến mất không thấy đâu.
Tôi đành phải đứng ven đường bắt xe về ký túc. Không hiểu sao, đợi mười phút vẫn chẳng có tài xế nào nhận chuyến.
Gió đêm mùa hè thổi qua hơi se lạnh. Tôi khoanh tay ôm lấy mình, nghĩ thầm: Biết thế đã đi cùng Ỷ Doanh cho rồi.
Ngay khoảnh khắc đó, tiếng động cơ ầm ầm vang lên từ xa. Thẩm Từ cưỡi chiếc mô tô đen bóng đắt đỏ của anh dừng lại trước mặt tôi. Chiếc mũ bảo hiểm che khuất khuôn mặt sắc sảo ấy, chỉ để lộ đôi mắt đẹp đến hút hồn.
"Đội mũ, lên xe." Giọng anh khàn khàn, hơi nghẹn.
Thẩm Từ đã mềm lòng rồi.
Tôi ngồi ở yên sau, vòng tay ôm lấy vòng eo gầy gò của anh ấy, trong lòng lâng lâng sung sướng.
Anh chủ động để ý tới tôi rồi. Xem ra tối nay có hy vọng quay lại với nhau thật rồi.
Tôi lập tức soạn nháp trong đầu, nghĩ xem lát nữa phải làm nũng thế nào, mềm mỏng ra sao.
Không ngờ vừa tới cổng trường thì điện thoại của Ỷ Doanh gọi tới.
Hôm nay là cuối tuần, thầy cô trong khoa bất ngờ kiểm tra, đang đứng canh ở cửa ký túc xá để bắt những người về muộn. Cô ấy dặn tôi tuyệt đối đừng quay về.
Tôi vừa cúp máy thì Mạnh Khuê cũng gọi cho Thẩm Từ.
Thầy cô bên khoa của anh cũng đang kiểm tra y chang. Cả hai rơi vào im lặng.
Chúng tôi quyết định đến khách sạn gần trường ở tạm một đêm.
Ban đầu định lấy hai phòng, nhưng cô lễ tân vô cùng áy náy nói:
Quất Tử
"Cuối tuần khách đông, phòng gần như kín hết rồi... Chỉ còn đúng một phòng giường đôi thôi ạ."
Thẩm Từ nhướng mắt nhìn tôi, "Ở không?"
Tôi cắn răng, "Ở."
…
Ở chung một phòng với Thẩm Từ, tôi luống cuống đến mức tay chân không biết để đâu cho đúng.
Căng thẳng siết chặt các ngón tay, không dám nhìn anh ấy.
Khó khăn lắm mới lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, liền bắt gặp cảnh Thẩm Từ túm lấy cổ áo thun, cúi người kéo một cái.
Ngay sau đó, vòng eo trắng trẻo săn chắc của anh đập thẳng vào mắt tôi.
"Anh làm gì vậy?"
Tôi lắp bắp, mặt nóng bừng lên.
Khi còn yêu nhau, chúng tôi cùng lắm chỉ dừng lại ở mức hôn.
Tôi vẫn chưa sẵn sàng tiến thêm bước nữa đâu.
"Ra mồ hôi rồi, cởi đồ đi tắm chứ còn làm gì?" Anh nhướng mày, nửa cười nửa không.
Mang theo vẻ ngông cuồng vô tội đầy mê hoặc.
Mái tóc rối bù xõa xuống bờ lông mày cao cong, đẹp c.h.ế.t người.
"Anh vào phòng tắm mà cởi đi!" Tôi tức tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng mặt lại không chịu nghe lời, từng chút từng chút đỏ lên.
Thẩm Từ tắm xong, quấn khăn bước ra, tôi đã chui tọt vào trong chăn. Cơ thể nằm nép sát về phía mép giường.
"Yên tâm đi, bạn gái cũ. Lão tử không có hứng thú với em."
Nhìn tôi né xa như tránh tà, Thẩm Từ bật cười chế giễu.
Anh mở nắp chai nước suối, ngửa đầu uống một hơi.
Uống gấp quá, nước tràn ra ngoài.
Từng giọt men theo cằm, yết hầu, cổ, xương quai xanh... Chảy dài xuống dưới.
Cảnh tượng gợi cảm quá mức chịu đựng.
Uống nước xong, Thẩm Từ kéo chăn nằm xuống. Đèn tắt, cả căn phòng chìm vào yên tĩnh.
Trong không khí chỉ còn lại mùi sữa tắm hương cam thoang thoảng trên người cậu ấy.
Tôi trằn trọc rất lâu, cuối cùng quay người lại, nhỏ giọng lên tiếng:
"Thẩm Từ, chúng mình quay lại đi."
Ánh đèn neon lấp lánh ngoài cửa sổ rọi vào, phủ lên căn phòng một lớp sáng nhạt mờ mờ. Thẩm Từ nhắm mắt, không đáp lời.
Ngủ rồi.
Tôi thất vọng quay trở lại nằm yên.
Một lúc sau, ngay khi tôi vừa chập chờn sắp ngủ, giọng của Thẩm Từ đột ngột vang lên:
"Đá tôi hai lần rồi, còn dám nhắc đến chuyện quay lại?"
Âm điệu lạnh lùng khiến tôi giật nảy, cơn buồn ngủ bay sạch.
Tôi lập tức trở mình đối mặt với anh, giọng nghiêm túc:
"Hồi đó là do em chưa nghĩ kỹ, vì bốc đồng nên mới đòi chia tay. Em sai rồi."
Hai lần chia tay trước, tôi đều viện lý do không chắc có nên ở bên anh hay không.
Thẩm Từ khẽ hé mắt, đôi mắt đen láy nhìn tôi chăm chú: "Giờ nghĩ kỹ rồi?"
"Ừm." Tôi gật đầu lia lịa, nịnh nọt kéo tay cậu ấy.
Anh lại nhắm mắt, chẳng buồn đoái hoài.
Tôi rướn người qua hôn hít vào khóe môi anh. Hôn mãi, anh vẫn không phản ứng.
"Thôi vậy, coi như em chưa nói gì."
Anh là một thiếu gia kiêu ngạo như thế, từng bị tôi tổn thương đến mức tan tành.
Không có lý gì lại cứ mãi đắm chìm nơi một cái cây nghiêng ngả như tôi.
Tôi ủ rũ nằm nép về mép giường.
Đột nhiên, cánh tay dài của Thẩm Từ vòng qua, siết chặt eo tôi kéo lại.
Còn chưa kịp phản ứng, anh đã đè lên tôi, bóp cằm rồi cúi xuống hôn.
"Lê Thư, mẹ nó... tôi coi như là c.h.ế.t dưới tay em rồi."
Thẩm Từ nghiến răng, nụ hôn hung hãn rơi xuống, hơi thở nóng rực như sóng trào.
Tựa như muốn nuốt chửng tôi vào tận xương tận tủy.