Chuyện Cũ Chốn Cung Tường

Chương 12



Và người đang đối đầu với hai bà, chính là Trương quả phụ, nổi tiếng là nữ nhân chanh chua trong làng.

 

Phụ quân Trương quả phụ c.h.ế.t vì bệnh "bụng trướng" từ mấy năm trước, một mình bà ta nuôi ba đứa con trai, thường xuyên bữa đói bữa no.

 

Dân thôn Đào Thủy vốn tốt bụng, thường hay cho mấy đứa con bà ta chút đồ ăn, nhưng khổ nỗi Trương quả phụ chẳng biết điều, luôn ganh ghét người giàu, cười nhạo kẻ nghèo, dần dà, mọi người cũng chẳng còn lòng dạ nào giúp đỡ nữa.

 

Cách đây không lâu, Trương quả phụ túng quẫn quá, đành bán hai mẫu ruộng cằn cỗi của nhà, mà người mua lại chính là phụ thân ta.

 

Trong lòng bà ta ấm ức, hôm nay liền đến gây sự, ăn vạ với hai bà ta.

 

"Lý Đại Hoa, ta thấy bà chính là chứa chấp kẻ không rõ lai lịch, không chừng là nô lệ trốn chủ ăn trộm tiền bạc nhà ai đó, biết đâu chuyện này cũng có phần của bà, nếu không sao nhà bà đột nhiên có tiền mua đất hả? Cái thằng vô tích sự như phụ thân con Xuân muội, phì! Mua đất á? Không c.h.ế.t đói đã là bản lĩnh của nó rồi!"

 

Ta: "..."

 

Phụ thân ta tuy là người cứng đầu, nhưng bụng dạ không xấu, Trương quả phụ chửi mắng ông như vậy, ta rất không vui. Mà người không vui hơn cả ta lại là tổ mẫu ta.

 

Trương quả phụ vừa dứt lời, tổ mẫu ta liền nhảy dựng lên, hung hăng túm lấy tóc bà ta.

 

"Thằng con trai ta có vô dụng cũng không đến lượt cái thứ lòng dạ độc ác như mày mà đặt điều nói xấu, nhớ hồi xưa phu quân mày bụng đau kêu la thảm thiết, rõ ràng thầy lang bảo còn cứu được, mày lại không chịu bỏ tiền ra chữa cho nó! Chính mày hại c.h.ế.t nó! Nhà tao có thân thích gì mắc mớ gì phải cho mày biết? Có thời gian rảnh rỗi đó, mày lo mà giữ cái một mẫu ruộng rách nát còn lại của nhà mày đi thì hơn, đỡ cho năm sau đến cháo cũng không có mà húp, lại phải đi ăn xin khắp nơi! Ba năm trước gặp hạn hán lớn, nếu không có muội muội ta giúp đỡ, thì mấy nhà ở thôn Đào Thủy mình đã c.h.ế.t đói hết rồi, nó có ơn với ta, có ơn với cả thôn Đào Thủy này! Không như mày, đúng là đồ bùn nhão trát không lên tường, phì phì phì!"

 

Bà Mã ta không quen làm cái việc túm tóc người khác, nhưng lại học được của tổ mẫu ta cái kiểu chống nạnh chửi đổng rất hăng.

 

"Đã là nữ nhân góa bụa, đến cơm còn chẳng đủ ăn, lại còn có lòng dạ tô son trát phấn cắm hoa, nhìn là biết ngay là đồ nuôi trai bao!"

 

Ta: "..."

 

Tổ mẫu ta: "..."

 

Ta dở khóc dở cười, đây chẳng phải là cái mà người ta hay nói "gần mực thì đen, gần đèn thì sáng" hay sao?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Gần bà Lý Đại Hoa thì sẽ biết chửi người à?

 

Quả nhiên, câu "nuôi trai bao" đã chọc giận Trương quả phụ, bà ta và tổ mẫu ta lao vào đánh nhau túi bụi, tiện thể còn chửi bới Bà Mã bằng những lời lẽ thô tục.

 

Lý trưởng và ta gần như cùng lúc chạy ta: "Đừng đánh nhau nữa! Trương quả phụ mau buông tay ra! Lý thẩm cũng đừng túm tóc người ta nữa!"

 

Lý trưởng bá bá ở thôn Đào Thủy vẫn rất có uy, ông vừa quát một tiếng, tổ mẫu ta và Trương quả phụ liền bị mọi người kéo ra, nửa đẩy nửa kéo mà buông tay nhau ra.

 

Tóc của Trương quả phụ rối bù như tổ chim, nước mắt nước mũi tèm lem, trông thảm hại vô cùng -

 

"Cái người thân thích nhà họ Trần kia, ăn gạo thôn Đào Thủy, uống nước thôn Đào Thủy, lý trưởng ông không thể làm ngơ!"

 

Lý trưởng thở dài, nhìn Trương quả phụ với ánh mắt vừa thương xót cho số phận, vừa giận dữ vì sự không chịu cố gắng của bà ta.

 

"Thôi đừng nói nữa. Cô bán đất rồi, không cam tâm, nên trút giận lên người khác mà thôi. Cuối năm rồi, mau về nhà làm đậu phụ đi, đừng có gây chuyện vô lý nữa. Mọi người giải tán đi, mau giải tán đi."

 

Mọi người cười nói ầm ĩ rồi tản đi, ta khoác tay hai tổ mẫu đang đắc thắng, ngẩng cao đầu, từng bước đi về nhà.

 

Tổ mẫu ta không nhịn được lời khen Bà Mã: "Vừa nãy muội chửi hăng say thật!"

 

Bà Mã lại trầm ngâm khen lý trưởng: "Không ngờ lý trưởng nhỏ bé của thôn Đào Thủy, lại còn hiểu lẽ phải hơn cả vị kia ở kinh thành, biết không trút giận lên người vô tội."

 

Ta cố tình nghiêng đầu hỏi: "Bà Mã ơi, vị ở kinh thành là ai vậy ạ?"

 

Tổ mẫu ta cười rồi vỗ nhẹ vào lưng ta: "Đừng có tọc mạch chuyện người lớn, con bé này!"

 

Quét dọn nhà cửa, đồ xôi đậu, làm đậu phụ, cúng bái tổ tiên, thoáng chốc đã đến cuối năm.

 

Cuối tháng Chạp, tổ mẫu ta kéo Bà Mã ra một chỗ, ngập ngừng nói: "Muội à, có một chuyện tỷ vẫn giấu muội. Đó là... Châu di nương, t.h.i t.h.ể Châu di nương, hồi đó tỷ không tìm thấy, nên đã ở bên cạnh mộ tổ tiên nhà họ Trần ở sau núi, lập cho dì ấy một cái mộ gió. Chuyện này... Tỷ làm không suy nghĩ thấu đáo, dù sao dì ấy cũng là người của Quốc công phủ, nhà quyền quý các muội nhiều lễ nghi, tỷ cũng không biết việc này có phạm vào điều cấm kỵ của các muội không. Nhưng hồi đó tình cảnh như vậy, tỷ thật sự không nỡ để dì ấy thành cô hồn dã quỷ, muội xem..."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com