Chuyện Cũ Chốn Cung Tường

Chương 14



Bà ơi! Có ai lại nói con trai mình như thế không hả?!

 

Ngày mười sáu tháng Giêng, ta chính thức đưa Chi An bảy tuổi đến học ở Cô Trúc thư viện.

 

Cô Trúc thư viện là trường học duy nhất ở trấn Đào Nguyên, trông có vẻ khá cũ kỹ, nhưng lại có tiếng tăm không nhỏ ở vùng này.

 

Từ thôn Đào Thủy đến trấn Đào Nguyên tổng cộng mười sáu dặm đường, trong thôn có bác Triệu, mỗi sáng sớm đánh xe chở người lên trấn, tối lại chở về, mỗi lượt chỉ mất một văn tiền.

 

Nếu là người đánh xe trẻ tuổi, ta thật không dám để Chi An đi xe, nhưng nếu là bác Triệu, thì ta lại hoàn toàn yên tâm.

 

Bởi vì bác Triệu lái xe bò rất chậm, bác vừa đánh xe vừa nhặt phân, trên đường bất kể là phân bò, phân lừa, phân ngựa hay phân la, bác đều không bỏ sót, lưng đeo giỏ phân, nhặt nhạnh từng chút một.

 

Đối với người nhà quê, phân là của quý, không có thứ gì tốt hơn nó để bón ruộng.

 

Chi An ngồi xe bò, ta thì gánh hàng đi bộ theo bên cạnh xe, thỉnh thoảng trên xe bò vắng người, bác Triệu lại cười hiền khô, hất hàm về phía ta: "Xuân muội à, con cũng lên xe đi."

 

Người làng cả, ta tự nhiên không khách sáo, chỉ là mỗi lần lên xe ta đều lấy hai cái bánh vừng cho bác.

 

Bác Triệu vất vả lắm, các con trai bác cưới thê ra ở riêng, các con dâu đều không muốn chăm sóc công công ốm yếu, chẳng còn cách nào khác, bác Triệu đành lê đôi chân già yếu, dựa vào việc đánh xe bò nhặt phân để sống qua ngày.

 

Thật ra ta muốn cho Chi An ở lại thư viện hơn, như vậy cũng đỡ cho nó sớm khuya vất vả đi về.

 

Nhưng Chi An còn nhỏ tuổi, đã có những suy nghĩ riêng.

 

"Đại tỷ tỷ, đệ muốn đem những gì học được mỗi ngày về nhà dạy cho An Chi và Thu muội."

 

Cô Trúc thư viện không nhận học trò nữ, nhà ta lại không đủ điều kiện mời thầy đồ, ý định này của Chi An, quả là một công đôi việc.

 

An Chi và Thu muội tuy là con gái, người đời cũng bảo con gái không có tài mới là có đức. Nhưng ta nghĩ, những lời sáo rỗng ấy tốt nhất là đừng nên tin. Người biết chữ, có học thức, dù sao cũng sống thoải mái hơn những kẻ mù chữ.

 

Mà đời người ta, chẳng phải là mong sống được an nhàn hay sao?

 

Sau khi bận xong việc cho Chi An nhập học, cuối cùng ta cũng có thời gian làm theo những công thức món ăn mà Bà Mã đã chỉ, lần lượt làm ra bánh đậu xanh, bánh cuốn đậu và bánh hạt dẻ, thì bên cha ta cũng đã dẫn người đến khởi công xây nhà.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Người nhà quê bụng dạ thật thà, giúp người làm không hề đòi hỏi tiền bạc, chỉ cần lo đủ ba bữa cơm là được.

 

Họ làm việc cũng rất nhanh nhẹn, lại không hề tiếc công sức, nên chưa đầy nửa tháng, ngôi nhà mới đã hoàn thành.

 

Bà Mã đứng bên cạnh cảm thán: "Vẫn là người nhà quê có tấm lòng thuần hậu, không giống như ở kinh thành, ai nấy đều có tám trăm cái bụng dạ."

 

Phụ thân ta lần này thật sự đã dốc hết sức, không chỉ xây nhà, mà còn đặc biệt mời thợ mộc, đóng một bộ đồ đạc mới tinh.

 

Tủ giường, bàn giường, giá sách, bàn học chưa tính, lại còn có cả một bàn cờ.

 

"Cái này... con cũng nghe bác thợ mộc nói, trước đây bác ấy từng bày trí thư phòng cho một vị công tử nhỏ ở trấn trên, bảo là có một bàn cờ."

 

Phụ thân ta đối diện với ánh mắt dò hỏi của mọi người, mặt đỏ bừng gãi đầu ngượng nghịu nói.

 

Ta "phì" một tiếng bật cười, kéo kéo vạt áo tổ mẫu: "Bà ơi, lần này nhất định phải may cho phụ thân con thêm hai đôi giày vải."

 

Tổ mẫu nhìn phụ thân ta, ánh mắt lộ rõ vẻ tự hào kiểu "thằng con trai ngốc nghếch của ta cuối cùng cũng trưởng thành rồi".

 

"May! Bà già này có tiền!"

 

Hà, tổ mẫu ta cũng ra vẻ giàu có rồi đấy!

 

Có tiền gì đâu, e rằng mười một lượng bạc kia, tiêu sạch sành sanh rồi ấy chứ!

 

Tẩu tẩu Lưu sinh con, nên hắn vẫn chưa ra sạp, từ sau tháng Giêng, ta bắt đầu tự mình rao bán ở trấn.

 

Nhờ có thêm mấy món ăn mới, việc buôn bán dần dần khấm khá hơn, đến tháng Ba, mỗi ngày đều kiếm được sáu bảy chục văn tiền.

 

Sau khi dọn hàng xong, nếu còn sớm, ta liền ghé qua Cô Trúc thư viện giúp quét dọn.

 

Dù Cô Trúc thư viện quản lý rất nghiêm, nhưng người ta thường nói "có cười thì chẳng ai đánh", ta là một cô gái quê chăm chỉ lại hay cười, chẳng mấy chốc đã quen thân với bác bảo vệ, bác tạp vụ, cô bác nấu cơm trong thư viện.

 

"Xuân muội à, giờ mới đến đón đệ đệ tan học hả?"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com