Chuyện Cũ Chốn Cung Tường

Chương 2



Tổ mẫu ta gặp ai cũng cười, mở miệng ra là nói lời tốt lành, cái lưng bình thường vẫn thẳng tắp, lúc này như cành cây trĩu quả hồng, oằn xuống cong veo, từ khi vào phủ đến giờ vẫn chưa thẳng lên được. 

 

Trên đường đi, bà dặn dò ta tỉ mỉ: "Phải luôn cười, người ta hỏi gì thì trả lời nấy, đừng nhìn lung tung, đừng nói bậy, đừng tùy tiện ăn đồ của người ta." 

 

Cho nên, ta cố gắng banh miệng cười thật tươi, đến nỗi cả khuôn mặt gần như cứng đờ. Người mà chúng ta muốn đến thăm là một người thiếp mà Hưng Quốc công nạp vào những năm trước, nhà sinh mẫu của bà ấy họ Chu, ta nghe người trong phủ đều gọi bà ấy là "Chu di nương".

 

Sau khi tổ mẫu dẫn ta đến thỉnh an Chu di nương, bà ấy tươi cười rạng rỡ nắm lấy tay ta, không ngớt lời khen ngợi. "Xem kìa, đứa bé này lớn lên xinh xắn như vậy, thật không ngờ lại là con gái nhà nông."

 

Tổ mẫu ta khép nép ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, vội vàng khách sáo: "Được ngài để mắt ta, đó là phúc phận của nó. Xuân, còn không mau dập đầu lạy di nương thêm cái nữa?!" 

 

"Ôi dào, bà làm gì thế, mau đỡ con bé dậy ra ngoài vườn chơi đi, lát nữa ta cho người chuẩn bị cơm trưa." 

 

Đầu gối ta vừa chạm đất, đã được một bà già lớn tuổi đỡ dậy, nhẹ nhàng dỗ dành dẫn ra ngoài. tổ mẫu ta vẫn không yên tâm, nháy mắt ra hiệu cho ta đừng gây chuyện, Chu di nương thấy vậy, lại mỉm cười đầy hàm dưỡng, cái vẻ đẹp lộng lẫy đoan trang ấy, giống hệt như hình dung của ta về các nương nương trong hoàng cung. 

 

Phủ Hưng Quốc công thật lớn, còn lớn hơn cả thôn Đào Thủy của chúng ta, ta đi theo bà già kia, chẳng mấy chốc đã hoa mắt chóng mặt. 

 

Khi trở lại tiểu viện của Chu di nương, hai mắt tổ mẫu ta sáng rực, mặt mày hồng hào, nhìn là biết chuyến đi "ăn nhờ ở đậu" này đã thành công. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Ta phải đi dùng bữa với phu nhân, hai người cứ ở tạm trong phòng ta ăn vài miếng trước nhé, lát nữa ta sẽ quay lại." 

 

Có lẽ nói chuyện một lúc hơi mệt, Chu di nương đứng dậy ho vài tiếng, tổ mẫu ta lập tức luống cuống, tay chân không biết để vào đâu, còn tưởng là lỗi của mình. 

 

"Khụ khụ, đây là bệnh cũ mấy chục năm của ta rồi, cứ vào thu là lại khó thở." Chu di nương tốt bụng giải thích, trong giọng nói còn mang theo ý xin lỗi.

 

Bữa trưa ở phủ Quốc công hôm đó, không ngoa mà nói, ta nhớ cả đời, thậm chí đến khi có con cháu, ta vẫn có thể hào hứng kể cho chúng nghe ba ngày ba đêm không dứt. Bởi vì từ khi sinh ra đến giờ, ta chưa từng được ăn những món ngon như vậy. 

 

Gà, vịt, cá, thịt, đầy ắp dầu mỡ, tuy những món ăn quý giá tinh xảo kia, ta đều không gọi được tên, nhưng ta biết, chỉ một đĩa nhỏ thôi cũng đủ tiền tiêu của một người nông dân cả tháng. 

 

Tổ mẫu ta cũng muốn giữ ý tứ, dù sao cũng đang làm khách, nhưng khổ nỗi cái bụng lại chẳng nghe lời, may mà đám bà v.ú nha hoàn ở đây rất tinh ý, lúc chúng ta ăn cơm, họ đều tránh ra ngoài, hai bà cháu ta mới dám thả sức mà ăn no nê. 

 

Ăn trưa xong, các nha hoàn lại dâng trà thơm. ta khẽ kéo vạt áo tổ mẫu nói: "Trà này nhạt quá, còn không ngon bằng nước lá cây nhà mình."

 

Tổ mẫu ta vội bịt miệng ta lại: "Ăn nói bậy bạ, con biết cái gì!" 

 

Cứ như vậy, hết chén này đến chén khác, uống đến chén trà thứ ba, mới có một bà già vui vẻ bước vào nhà nói với tổ mẫu ta: "Lão bà Lý, vận may của bà đến rồi, phu nhân nhà chúng ta nghe Chu di nương nói có người nhà đến chơi, nhất định đòi gặp bà đấy! Bà mau theo ta!" 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com