Rửa mặt xong, chải tóc đuôi sam, thay một bộ quần áo sạch sẽ của con gái nhà quê, giờ phút này, dưới sự sưởi ấm của củi lửa, ta cảm thấy toàn thân thoải mái.
Kéo theo đó, tâm trạng cũng vui vẻ vô cùng.
"Nước bồ công anh tuy đắng, nhưng có thể thanh nhiệt giải độc, cửu phụ uống nhiều một chút cũng không sao."
Nhìn Vương Hành đối diện, ta tốt bụng nói.
Hắn đỏ mặt gật đầu, rõ ràng là nói dối: "Rất ngon."
Ta cười: "Nói dối trắng trợn không tốt đâu, sau này ngàn vạn lần đừng dạy hư Chi An và An Chi."
"Không cần ta dạy, có cô dạy là tốt rồi."
"Ôi chao -" ta ngạc nhiên: "Không chê ta là con gái nhà quê sao?"
Vương Hành nhướn mày, vẻ mặt nghẹn lời: "Ta chê cô khi nào?"
Ta nghiêng đầu, buồn cười nhìn hắn, hắn dường như nghĩ ta đang nói chuyện ở bờ ruộng buổi chiều, trên mặt thoáng hiện vẻ lúng túng: "Cô tuổi còn nhỏ, bụng dạ cũng nhỏ, chỉ đùa một chút thôi."
Ha ha, bụng dạ ta đâu có nhỏ, thật ra ta cũng chỉ cảm thấy, trêu hắn rất thú vị.
Ngoài trời mưa xuân rả rích, trong bếp củi nổ lách tách, chúng ta cứ ngồi như vậy rất lâu, thỉnh thoảng im lặng, thỉnh thoảng nói vài câu.
Đợi đến khi mưa tạnh hẳn, đêm cũng đã khuya, hắn đột nhiên nói: "Đối diện Cô Trúc thư viện có một cửa hàng bỏ trống, chín mươi lượng bạc, ta đã mua rồi, cô nghĩ xem làm nghề gì thì thích hợp, đợi ta từ Tuy Châu trở về, cô nói cho ta biết là được."
Ta ngẩn người: "Đắt như vậy."
Hắn lại nhàn nhạt nói: "Không đắt. Phía sau cửa hàng có ba gian nhà, giữa hè sợ sông Thanh Phong sẽ dâng nước, đi lại nguy hiểm, đến lúc đó Chi An có thể ở lại cửa hàng, cô có cửa hàng rồi, cũng đỡ phải gánh hàng ra đường rao bán, con gái con đứa, cứ như vậy mãi, nếu gặp phải kẻ trăng hoa, chỉ thêm phiền phức."
"Cửa hàng cũng chẳng ngăn được kẻ trăng hoa đâu."
"Không sao, cách cửa hàng chưa đến một trăm mét là huyện nha."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cuối xuân nơi nhân gian, cỏ hoa mới nở, đúng lúc ta một lòng một dạ muốn kiếm thật nhiều tiền, thì ở kinh thành cũng xảy ra mấy chuyện lớn.
Chuyện thứ nhất là Tam hoàng tử được đặc xá, chuyện thứ hai là Tứ hoàng tử bị giam lỏng, chuyện thứ ba là Hoàng thượng lại lại lại đổi niên hiệu.
Công bằng mà nói, đương kim Hoàng thượng tại vị hai mươi năm, có thể xem là bậc "minh quân".
Dưới sự cai trị của ông, biên cương không khói lửa, dân gian ít người đói khổ, đương nhiên, nếu gặp thiên tai thì lại là chuyện khác.
Nhưng dù là vị hoàng đế anh minh tài trí đến đâu, cũng không thể ngăn được việc khi về già sẽ sinh lòng nghi kỵ vô cớ với các hoàng tử tuổi trẻ tài cao, càng không thể ngăn được việc ông ta cuồng nhiệt theo đuổi sự trường sinh bất lão và mệnh trời đã định.
Ông ta kiêng kỵ mọi người con trai, đàn áp người này, lại thấy người kia không vừa mắt, giam lỏng người này, lại cảm thấy người kia có dã tâm hơn.
Ngoài ra, ông ta còn bắt đầu dùng thuốc tiên, đổi niên hiệu hết lần này đến lần khác.
Từ Long Khánh đến Vĩnh Xương rồi lại Vạn Huy, dân chúng đều hoang mang, ngày nào cũng hỏi: "Năm nay là năm nào vậy?"
Haiz, thật là lắm chuyện.
Nhưng đối với người nhà quê chúng ta mà nói, đây đều không phải là chuyện gì to tát, năm nào thì cũng phải trồng trọt để no bụng chứ?
Năm nay mưa nhiều, từ cuối xuân đến đầu hè, đã liên tiếp mưa mấy trận, đúng lúc An Chi mè nheo đòi ta làm cơm hoa hòe, thì Vương Hành trở về.
Hắn không chỉ trở về một mình, mà còn đưa cả cô cô và biểu ca cùng trở về.
Cô cô ta, Trần Linh, từng là một bông hoa của thôn Đào Thủy, hồi đó rất nhiều chàng trai trong làng muốn cưới cô làm thê tử.
Nhưng có một năm, ngoại tổ mẫu ta đến nhà chơi, nói ở Tuy Châu có một người cháu họ, gia cảnh khá giả, nhân phẩm tốt, quan trọng là không có mẫu thân, nếu cô ta lấy người đó, sẽ không bị bà mẫu chèn ép, trực tiếp làm chủ gia đình.
Thế là tổ mẫu ta động lòng, nhận mười lượng bạc sính lễ, gả con gái đi xa tận Tuy Châu.
Mấy năm đầu, tuy Tuy Châu cách Yến Châu ngàn dặm, nhưng vì cô phụ thường xuyên lên kinh thành buôn bán, nên cứ một hai năm cô ta lại về thôn Đào Thủy ở mấy ngày.
Nhưng mấy năm gần đây, việc buôn bán của cô phụ dần chuyển xuống Nam Cương, cô ta cũng không về nữa, thậm chí, thư từ cũng rất ít.
Vì vậy, tổ mẫu ta thường mắng nhiếc: "Con bé vong ơn bội nghĩa, đúng là trong mắt không có mẫu thân nữa rồi, thật là uổng công nuôi nó!"