Chuyện Cũ Chốn Cung Tường

Chương 23



 

Hắn cắn môi, như hạ một quyết tâm nào đó, đột nhiên cúi người xuống, bốn mắt nhìn nhau với ta: "Hay là, ta biểu diễn cho cô một tuyệt kỹ nhé."

 

Lời vừa dứt, đôi mày lá liễu của hắn vậy mà như sống dậy, cùng nhau vặn vẹo, tựa như sóng biển, lớp này chưa yên, lớp khác đã nổi, lại tựa như núi non cao ngất trong mây, ẩn hiện liên tục, kéo dài không dứt.

 

"Ha ha ha ha -"

 

Ta lập tức không nhịn được nữa.

 

Cái này, cái này, cái này cũng buồn cười quá đi mất!

 

Vương Hành thấy ta cười đến nghiêng ngả ôm bụng, mặt lập tức đỏ bừng, nhưng cái đỏ ấy cũng không che giấu được ba phần đắc ý của hắn.

 

"Lúc nhỏ ta nghịch ngợm, thường chọc giận trưởng tỷ, nhưng mỗi lần ta đều dùng chiêu 'mày bay mày múa' này để chọc cười tỷ ấy."

 

"Trưởng tỷ của ngài chắc chắn rất thương ngài."

 

Cười đủ rồi đùa đủ rồi, ta bình tĩnh lại, rót cho hắn một chén trà, ngồi đối diện hắn trên ghế, chậm rãi nói.

 

Nhắc đến thiếu phu nhân, trên mặt Vương Hành lộ ra vài phần tươi cười: "Mẫu thân ta mất sớm, từ nhỏ là trưởng tỷ dạy ta, nuôi ta. Tỷ ấy lớn lên rất xinh đẹp, tính tình lại tốt, đối với ta mà nói, trưởng tỷ như mẫu thân, tuyệt đối không thể bỏ rơi."

 

"Thì ra là vậy. Vậy người đuổi ngài ra khỏi Vương thị là?"

 

"Cô có nghe qua câu ‘'khi kế mẫu thì có phụ thân ghẻ' chưa?"

 

Ta bừng tỉnh: "Thì ra là kế mẫu không từ bi, phụ thân cũng không ra gì, thảo nào. Chuyện này ta nghe nhiều rồi, ở quê có rất nhiều kế mẫu độc ác, cho con ruột ăn bánh, cho con riêng ăn cám, đều là vì nghèo. Chỉ là không ngờ, kế mẫu trong nhà quyền quý thì cũng chẳng tốt đẹp gì hơn."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Người nhà cô đều rất tốt."

 

"Đó là đương nhiên," ta luôn tự hào về người thân của mình: "Ngài đừng thấy phụ thân ta cục cằn như vậy, nhưng mẫu thân ta liên tiếp sinh ra ta và Thu muội, thấy sắp tuyệt tự, ngay cả người trong làng cũng ngấm ngầm xỉa xói mẫu thân ta, phụ thân ta lại chưa từng nói nặng lời với mẫu thân ta một câu. Còn tổ mẫu ta nữa, ghê gớm thì ghê gớm, nhưng bụng dạ tốt lắm, làng ta có một gã ăn mày lười biếng tên là Chu Đại Lăng, tuy nhà ta cũng chẳng giàu có gì, nhưng mỗi lần Chu Đại Lăng đứng trước cửa nhà ta, tổ mẫu ta lại tất tả chạy đi lấy cho hắn chút lương khô, chưa từng ghét bỏ bao giờ."

 

"Ừm, trưởng tỷ ta nói, có các cô bảo vệ Chi An và An Chi, tỷ ấy rất yên tâm. Hai tháng nữa, ta còn phải đi Tháp Sơn một chuyến, ta muốn lần này mang theo cả hai đứa trẻ."

 

Ta kinh ngạc há hốc miệng: "Mang theo hai đứa nó? Đó là Tháp Sơn đấy, Tháp Sơn cách đây sáu trăm dặm!"

 

Vương Hành cũng trầm ngâm: "Việc này quả thật không ổn, chỉ là trưởng tỷ ta rất nhớ con, ta thật sự không đành lòng để tỷ ấy ngày đêm chịu khổ sở vì nhớ nhung. Chi An thì còn đỡ, là con trai, nhưng An Chi là một cô bé yếu đuối, đi cùng chúng ta nhiều bất tiện, còn phải có một người biết rõ lai lịch, nó quen thuộc và tin tưởng, tính tình trầm ổn, tuổi tác tương đương nó, có thể cùng nó ăn ở cùng chơi bên cạnh trông nom mới được."

 

Ta: "..."

 

Cái đám thế gia này đúng là có tám trăm cái tâm cơ. Ngươi cứ việc nói thẳng bát tự của Trần Xuân Muội ta ra là xong chứ gì!

 

Việc Vương Hành tháng Bảy đi Tháp Sơn, vốn đã định sẵn rồi.

 

Tuy hắn nói bên Hưng Quốc công không thiếu thứ gì, nhưng Bà Mã và tổ mẫu ta, từ tháng Năm đã bắt đầu may áo bông, quần bông và mũ bông.

 

Ngoài quần áo, còn có bộ bút mực giấy nghiên và sách vở; thịt khô ướp, rau dại khô, các loại hạt...; các loại thuốc trị nẻ, cảm lạnh, tiêu chảy...; trà đen, trà xanh và trà rau dại; cộng thêm đủ thứ đồ dùng hàng ngày có thể nghĩ ta, lỉnh kỉnh cũng gần đầy một xe ngựa.

 

Vậy mà Bà Mã vẫn luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó. Sau mấy đêm mất ngủ lo lắng, Bà Mã cuối cùng cũng nghĩ ra.

 

"Đừng quên mang theo quyển tập viết mà thư viện thưởng cho Chi An! Để ông bà và phụ mẫu nó cũng được vui lây."

 

Chi An tuổi còn nhỏ, nhưng lại có thiên phú về thơ văn, không lâu trước trong một lần thi tháng ở thư viện, bài thơ văn của nó được hạng nhì, thầy giáo đã thưởng cho nó một quyển tập viết quý giá do chính tay thầy cất giữ, nghe nói là do một nhà thư pháp đời trước tự tay viết, rất trân trọng.

 

Bà Mã đây là muốn khoe khoang đây mà!

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com