Đến nước này, còn nước còn tát, mọi người đương nhiên không sợ, không chỉ không sợ, còn giục ông ta mau chóng châm.
Thế là ông lão mù mò mẫm huyệt vị xuống kim, vừa châm vừa nói: "Dưới cây hòe lớn Thu muội đang sắc thuốc đấy, mau đi lấy, không mất tiền, nhớ kỹ, đó là tiền của nhà họ Trần, phải biết ơn."
Quán hoành thánh ở trấn kiếm được chút tiền, Vương Hành không có ở đây, ta liền tự ý lấy ra dùng.
Hết tiền rồi, có thể kiếm lại, người mất rồi, thì thật sự mất luôn, ta tin rằng tâm tư của Vương Hành và ta là giống nhau.
Châm cứu xong, uống thuốc xong, bệnh nhân dần dần khỏe lại, nhưng ôn dịch thật sự quá đánh sợ, sức một mình ông lão mù quá yếu, người phát sốt ở thôn Đào Thủy lại càng ngày càng nhiều.
Thế là, tổ mẫu và Bà Mã tiếp nhận việc sắc thuốc, còn Thu muội cũng đi châm cứu cho bệnh nhân, người đầu tiên trong làng được nó châm khỏi bệnh chính là thằng con trai thứ hai nhà Trương quả phụ.
Thật đúng là con bé thối tha này nói đúng, bây giờ người thôn Đào Thủy, đều cầu xin được nó châm cứu.
Vương Hành tháng mười một lại đi Tuy Châu, bặt vô âm tín, ta rất lo lắng.
Bây giờ ôn dịch đã khiến lòng người hoang mang, nghe nói ngay cả trong cung cũng bắt đầu có người phát sốt.
Hắn một thân một mình ở ngoài, lại là công tử bột không quen làm việc nặng, chắc chắn không biết tự chăm sóc mình, vậy thì làm sao bây giờ.
Haiz -
Mùa đông giá rét đã đến, lòng ta bất an, một nỗi sợ hãi chưa từng có, như con rắn nước, cả ngày ẩm ướt âm u quấn lấy ta.
Ta gặp ác mộng.
À không, là tổ mẫu ta gặp ác mộng.
Tháng Chạp, tổ mẫu ta nhiễm thời dịch, sốt cao không hạ, rơi vào hôn mê. Vì đã uống thang tiểu sài hồ, cả nhà chúng ta đều không sao, Đông Bảo thì sốt hai đêm, nhưng rất nhanh đã lại khỏe mạnh.
Chỉ có tổ mẫu ta, châm cứu rồi, thuốc cũng uống rồi, mà vẫn cứ mê sảng, hình như phát điên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lúc thì bà nhắm mắt khóc rên rỉ: "Ông ơi con có lỗi với ông, thằng con cả của mình c.h.ế.t thảm quá, con gái cũng bị người ta ức hiếp, con c.h.ế.t đi cũng không dám gặp ông."
Lúc thì bà đột nhiên mở mắt nghiến răng: "Khốn nạn rồi! Quốc công phủ bị tịch biên rồi! Mình chịu ơn người ta, bán cả nồi niêu xoong chảo cũng phải cứu!"
Bà Mã ở bên cạnh khóc như mưa, bà nắm c.h.ặ.t t.a.y tổ mẫu ta, nức nở không thành tiếng.
"Lý Đại Hoa, tỷ là tỷ tỷ ruột của ta, nếu tỷ có mệnh hệ gì, ta cũng không sống nổi!"
Thu muội khóc lóc mời ông lão mù đến: "Ông Điền ơi -" Nhất thời, ta nghẹn ngào không biết nói gì.
Ông lão mù lại xua tay: "Cứu người quan trọng, bớt nói nhảm."
Chưa đầy một nén hương, tổ mẫu ta đã bị châm thành một con nhím, đỉnh đầu, giữa trán, cánh tay, hai chân, lòng bàn chân, mỗi khi ông lão mù châm một mũi, cả nhà chúng ta đều giật mình một cái.
Trơ mắt nhìn người thân chịu khổ, cái cảm giác ấy, ai chịu rồi mới biết.
May mà trời phù hộ, đến nửa đêm, tổ mẫu ta toát mồ hôi đầm đìa, cuối cùng cũng yếu ớt kêu một tiếng "đói".
Ta sờ trán bà, A di đà Phật, đã hạ sốt rồi.
Trận ôn dịch chưa từng có này, từ cuối đông đến đầu xuân, nghe nói đã có hơn mười vạn người chết, lão Hoàng thượng cũng mắc bệnh, tuy được ngự y chăm sóc, cuối cùng ông cũng qua khỏi, nhưng sau trận ốm này, thân thể ông đã suy yếu hơn trước rất nhiều.
Bầu trời kinh thành, có lẽ lại sắp đổi thay.
Đêm giao thừa, thư của Vương Hành đến muộn màng, trong thư hắn nói, lần đi xa này có việc trì hoãn, đợi đến tháng Ba ta cập kê, hắn nhất định sẽ trở về.
Thế là ta đếm ngón tay qua ngày, một ngày, hai ngày, ba ngày -
Nhưng mãi đến khi hoa dại trên núi nở rộ, ngày cập kê đã ở ngay trước mắt, hắn vẫn chưa về.
Cô Trúc thư viện vì ôn dịch đã sớm cho nghỉ, quán hoành thánh ở trấn cũng đã đóng cửa từ lâu, ta không nhịn được đến Thanh Phong khách trọ tìm hắn, tiểu nhị lại bịt miệng mũi đẩy một cánh cửa ra, vẻ mặt lo lắng nói với ta: "Vương công tử hôm qua mới về, nhưng mà, cậu ấy nhiễm thời dịch rồi, đang phát sốt."