“Ngay từ đầu, tôi đã nói là mình sẽ sống chung, lúc đó bà bảo Gia Bảo và con dâu cần không gian riêng.
“Sau này, bà đi chăm cháu, để tôi một mình không ai ngó ngàng.
“Bây giờ tôi còn bị đột quỵ, vậy mà bà vẫn không cho tôi qua ở?
“Bà nên nhớ, căn nhà đó là tiền của tôi!”
Bác gái trước giờ luôn dịu dàng, nhỏ nhẹ với ba tôi, nhưng lần này sắc mặt thay đổi, không vui nói:
“Không ai phủ nhận nhà đó là do ông bỏ tiền ra, nhưng đó là ông tự nguyện, có ai ép ông đâu?
“Tôi thật sự không hiểu nổi, sao ông vô duyên vô cớ như vậy?
“Nói cho rõ nhé, ông không phải là ba ruột của Gia Bảo, sao lại đòi sống cùng nhà với vợ chồng nó?
“Ít ra tôi còn giúp con dâu chăm con,
“Còn ông, một lão già như ông thì đáng gì chứ?!”
Ba tôi sững người, toàn thân run rẩy, tay chân lạnh toát.
Lời cuối lưỡi dao, hóa ra chỉ đơn giản là như vậy.
22
Mẹ Ngụy Gia Bảo đã vậy, bản thân Ngụy Gia Bảo lại càng không hề tôn trọng ba tôi, thậm chí còn lười tỏ ra khách sáo.
Đến lúc này, ba tôi mới hiểu rằng tấm lòng của mình đã dành trọn cho một lũ vong ân bội nghĩa!
Những chuyện sau đó thì dễ đoán hơn nhiều.
Ba tôi vừa già, bệnh tật, lại không còn tiền, giống như một con hổ bị nhổ hết răng, chẳng thể làm gì được mẹ con họ, đành phải sống cô độc trong căn nhà cũ.
Nói cho thẳng, căn nhà cũ đó cũng là người ta cho ở nhờ, vì tên trên sổ đỏ không phải của ông.
Do không được chăm sóc, ba tôi sau này không điều dưỡng đầy đủ, nên chân phải luôn đi khập khiễng, không thể lái xe được nữa.
Ông ăn uống qua loa, thuốc thang cũng chẳng chịu đi lấy đúng hạn, bác sĩ bảo rằng rất có thể sẽ bị đột quỵ lần nữa.
Nghe lời kể của bạn ba, tôi tức đến nghẹn thở.
Đây là cuộc sống trong mơ mà ba tôi luôn ao ước sao?
Đây là kết quả mà ông chọn khi bỏ vợ con sao?!
Dù ngày đó tôi đã đoán rằng cuộc sống của ba sẽ không tốt đẹp gì, nhưng không ngờ ông lại thảm hại đến mức này!
Gọi ông là kẻ ngốc còn là sỉ nhục… cho từ “kẻ ngốc”!
Thấy tôi nghiến răng tức tối, Dư Quang lo lắng hỏi: