Chuyến Sinh Tồn Của Giới Giải Trí

Chương 10:



Ban ngày nóng chảy mỡ, nhưng rừng sâu chênh lệch nhiệt độ lớn, ban đêm rét buốt.

Lục Minh Thâm đang ôm tay, chau mày, ngủ cũng chẳng yên.

Chắc chắn là cố tình nằm đó để chắn gió cho tôi.

Đồ ngốc này…

Tôi nhìn anh, trong lòng bỗng thấy… hơi khó tả.

“Sao vậy?”

Anh đột nhiên lên tiếng, mắt vẫn nhắm, nhưng môi hơi nhếch lên:

“Tôi biết tôi ngủ cũng rất điển trai, nhưng em nhìn tôi lâu vậy không sợ bị mê hoặc à?”

Tôi bật cười:

“Đẹp trai thật đấy ảnh đế, tôi suýt thì bị anh quyến rũ rồi.”

Nói xong tôi quay người ngủ tiếp.

Nhưng trong tầm mắt lướt qua, tôi thấy vành tai đỏ lên của Lục Minh Thâm đang quay lưng về phía tôi.



Tôi có nói gì quá đáng đâu nhỉ!

Chúng tôi ở rừng được năm ngày.

Sang ngày thứ sáu, tôi tìm được một đám nấm ăn được, còn bắt được ít ếch ở suối.

Nghĩ bụng đang có tín hiệu, có pin, bèn bật livestream, khoe món “ếch hầm nấm” chuẩn cơm mẹ nấu.

Ai ngờ vừa mở livestream thì phòng phát nổ tung.

“Bối Lam! Em tới rồi đây!”

“Bối Lam Bối Lam Bối Lam!!!”

“Aaaa chị ơi em tới rồi!!!”



Từ sau vụ Kevin xác nhận thân phận, tôi cũng chẳng giấu diếm gì nữa.

Lần này càng thẳng thừng hơn, vừa live vừa nấu ăn, vừa tán gẫu vừa đảo nấm.

“Vai bị sao thế?”

Giọng Lục Minh Thâm vang lên sau lưng.

Anh vừa đi kiểm tra bẫy cá về.

Tôi sờ lên vai sau đau nhói.

Chắc là lúc bắt ếch bị ngã, trầy da.

Tôi lơ đễnh:

“Không sao.”

Vừa quay đầu lại thì thấy anh ta rút ra một tuýp thuốc mỡ hồng mai.

“…Anh còn mang cả cái này theo, vi phạm quy định rồi nhé?”

“Không vi phạm.”

Anh nhướng mày:

“Tôi đâu có tham gia sinh tồn. Tôi đến là để làm vệ sĩ cho em.”



Thì ra đống đồ “anh lén lút” mang theo hôm đó là… vì tôi.

Tôi không đấu nổi với anh ta, đành để mặc cho anh kéo tôi ngồi xuống, cẩn thận rửa vết thương, bôi thuốc.

Có lẽ cảm nhận được tôi không vui lắm.

Anh nói:

“Tôi tôn trọng đam mê và nguyên tắc của em. Trước kia chỉ có thể nhìn em qua màn hình, thấy em tỏa sáng giữa thiên nhiên, thấy em kiên cường trong nghịch cảnh… Đó là lý do tôi thích em.”

Tôi sững người.

Lục Minh Thâm vẫn tiếp tục băng bó:

“Chính vì vậy… tôi sẽ lo cho em. Chỉ lần này thôi, coi như tôi ép em phạm quy. Từ nay về sau, em muốn mạo hiểm thế nào tôi cũng không cản, nhưng tôi sẽ cố hết sức bảo vệ em.”

...

Một lúc sau, tôi mới hỏi khẽ:

“Tài khoản Thâm Hải đó… bốn năm trước đã donate cho tôi, đúng không?”

Tôi… chưa bao giờ quên.

Ăn xong bữa tối, chẳng mấy chốc chúng tôi đã ngủ say.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi mới nhớ ra thiết bị livestream chưa tắt, vẫn bật suốt đêm.



Toang thật rồi.

Chuyến sinh tồn này coi như kết thúc sớm.

Trên đường quay về, tôi mở Weibo lên xem…

Quả nhiên Weibo bị sập rồi.

Bảng hotsearch bị tên tôi và Lục Minh Thâm chiếm trọn:

#BốiLamLụcMinhThâmHoangDãSinhTồn

#BốiLamLụcMinhThâm

#LụcMinhThâmThâmHải

#LụcMinhThâmTỏTìnhĐầyCảmXúc

#LụcMinhThâmLénHônBốiLam



Tôi click vào tag cuối cùng, thấy một video cắt từ livestream.

Trong clip, tôi đang ngủ say.

Lục Minh Thâm ngồi nhìn tôi thật lâu, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi.



Video nổ viralllllll.

Ngày 18 tháng Sáu.

Hashtag #LụcMinhThâmLénHônBốiLam chễm chệ đứng đầu bảng hot search suốt một ngày trời.

Lượt thảo luận vượt trăm triệu, toàn bộ Weibo bị chiếm lĩnh bởi fan couple.

Fan riêng hai bên thì cãi nhau tóe lửa, không ai nhường ai.

Tám giờ tối, tài khoản Bối Lam đăng một dòng trạng thái:

Bối Lam: … nếu người trong cuộc còn tỉnh, chắc không gọi là “lén” hôn đâu nhỉ?

Kèm theo là một tấm ảnh trên máy bay, hai người tay đan chặt lấy nhau.

Ngay sau đó, Lục Minh Thâm chia sẻ lại:

Lục Minh Thâm: Đang từ hoang dã về, vừa đáp máy bay. Vâng, chúng tôi đang hẹn hò.

Weibo sập thêm lần nữa.

Tối hôm đó, lập trình viên kỹ thuật của Weibo đồng loạt tuyên bố trở thành anti lớn nhất của hai người này.

Phiên ngoại – Chương của “Ngài Ngụy”

Tôi là một thương nhân.

Năm tôi bốn mươi bảy tuổi, tôi đã sở hữu khối tài sản mà người thường không thể nào tưởng tượng nổi.

Nhưng đúng như câu nói cũ:

Ngoài tiền ra, tôi chẳng còn gì cả.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hồi còn trẻ, tôi từng gặp một cô gái.

Năm đó tôi hai mươi tuổi, đang làm ăn trong ngành khai thác gỗ.

Lúc dẫn đội vào rừng khảo sát, không may bị lạc. Chính cô ấy đã dẫn chúng tôi ra ngoài.

Cô ấy rạng rỡ, phóng khoáng, chạy trong rừng quay đầu lại cười với tôi, như một con nai nhỏ tự do.

Tôi có chút rung động.

Nhưng lúc đó tôi mang trong mình dã tâm cháy bỏng, chỉ nghĩ đến việc dùng thành công để chứng minh bản thân với gia tộc.

Tôi chặt cả một khu rừng lớn.

Quê hương của cô vốn sống dựa vào núi rừng, đành phải tìm nguồn thu nhập khác.

Tôi từng mời cô rời đi cùng tôi.

Nhưng cô từ chối.

Ánh mắt khi ấy của cô… đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ.

Sau đó, tôi không bao giờ gặp lại cô nữa.

Rồi tôi có tất cả: tiền, quyền, địa vị.

Không vợ, không con, cắt đứt với gia tộc, chẳng còn điều gì níu giữ.

Nhiều đêm tôi ngồi nhìn tài sản của mình mà ngẩn người.

Tôi kiếm nhiều tiền như thế, để làm gì?

Thế là tôi bắt đầu… tìm thứ gì đó “thú vị hơn”.

Tôi lập quỹ từ thiện, tài trợ cho những người cần giúp đỡ.

Tôi dạo phố, tùy tiện chọn một người thấy thuận mắt rồi khiến họ “vô tình” trúng giải.

Tôi lên mạng để lại lời nhắn: "Tôi có thể thực hiện điều ước, chỉ cần bạn dám mơ."

Dù sao thì… tiền mua được tất cả.

Cho đến một ngày, một cô bé hai mươi tuổi gửi tin nhắn cho tôi.

Cô ấy hỏi:

"Tại sao thế giới này lại tăm tối đến vậy?"

Tôi hỏi cô đang ở đâu.

Cô nói đang đứng trên sân thượng.

Gió rất lớn, nhưng cô cảm thấy mình sắp được tự do rồi.

Tôi bảo:

"Tôi có thể giúp em thực hiện điều ước."

Cô trả lời:

"Nếu được… em hy vọng những kẻ mà pháp luật không trừng phạt được, thì Thần sẽ trừng phạt."

Đêm hôm đó, sau khi gửi tin nhắn xong, cô ấy nhảy xuống từ sân thượng.

Tôi lục lại Weibo của cô.

Cô tố bị ngôi sao tên Lý Thanh c/ư/ỡ/n/g bức. Nhưng khắp nơi chỉ thấy fan của hắn sỉ nhục, tấn công, miệt thị.

Chẳng mấy chốc, toàn bộ bài viết bị xóa sạch.

Cô như chưa từng tồn tại.

Ngay lúc đó tôi nghĩ:

Có vẻ như… tôi vừa tìm được một trò chơi mới.

Nếu không có Thần, vậy thì để tôi… làm Thần.

Tôi huy động ngành giải trí trong tay mình, bắt đầu chuẩn bị một bộ phim tên “Hai mươi tư đêm hoang dã”, và một show thực tế mang tên “Mười ngày mười đêm hoang dã”.

Tôi nói:

“Tôi muốn đích thân chọn diễn viên.”

Bởi vì… việc này rất thú vị.

Tôi trà trộn vào các đoàn làm phim, lễ trao giải, tụ họp ngôi sao, sự kiện thương mại.

Gặp rất nhiều người nổi tiếng.

Nhưng không ai khiến tôi cảm thấy “đủ vị”.

Cho đến một ngày, tôi đi ngang qua trụ sở một công ty giải trí.

Một cô gái đang cho mèo hoang ăn.

Khi cô ngoảnh đầu nhìn tôi, ánh mắt ấy… giống hệt cô gái năm xưa.

“Bối Lam! Đi thôi!”

“Tới liền!”



Cô rời đi.

Tôi biết tên cô là Bối Lam.

Mèo hoang ăn xong, lăn tròn dưới chân tôi rồi vui vẻ chui vào bụi cỏ.

Nhưng tôi lại nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết.

Ngó theo âm thanh, thấy một gã đàn ông mặc đen đang trói chặt bốn chân mèo, nhét vào bao.

Gã đi tới bên chiếc xe bảo mẫu màu đen.

Cửa xe bật mở.

Một cô gái xinh đẹp ngồi bên trong.

Cô ta nói:

“Bảo mày bắt có con mèo mà lề mề vậy?”

“Du Vi à, quanh đây mèo hoang ít quá. Bối Lam lại cứ đến cho ăn, khó bắt lắm…”

“Vô dụng!”



Cô ta ra hiệu cho đàn em lôi con mèo ra.

Mèo vùng vẫy thảm thiết.

Cô ta lấy bàn tay sơn móng đỏ, siết chặt cổ mèo, ánh mắt ngày càng vặn vẹo.



Mèo ngừng thở.

Bị vứt xuống bụi cỏ như mảnh giẻ rách.

Tôi nghĩ:

Tôi vừa tìm được nhân vật tiếp theo cho chương trình.

Chỉ còn một người nữa.

Tôi chọn Lục Minh Thâm.

Anh ta quá bình thường, chính điểm đó mới hấp dẫn.

Không bê bối, không scandal, không đến hộp đêm, không có đời tư lộn xộn.

Thậm chí chẳng có điểm nào để bắt bẻ.

À, ngoại trừ một thứ.

Rảnh rỗi là anh ta lại mở xem livestream của một blogger sinh tồn.

Xem đi xem lại, không chán.

Theo điều tra, blogger đó… chính là người tôi vừa mời ghi hình.

Thế thì… ghép đôi họ lại.

Trò chơi này càng lúc càng thú vị.

_HẾT_