“Lan Kiều, hôm nay tỷ mặc áo trường bào lụa mỏng màu phấn khói, thật duyên dáng vô cùng!”
“Muội ơi, cây trâm cài đầu điểm xanh nạm vàng của muội thật lạ mắt, ta thích quá…”
“Hì hì, đây là đồ mới ra của Nam Nguyệt Trai đấy! Muội thích thì để ta sai người mang một cây đến phủ cho.”
“Vậy thì ngại quá, mai ta mời muội đến Túy Hương Lâu ăn bánh phù dung nhé!”
“Tô Uyển à, cửa hàng son phấn nhà muội có phải vừa nhập lô son thượng phẩm? Để dành cho ta ít, không thì cướp không kịp mất!”
Trong hành lang nối liền các thủy tạ, các tiểu thư quý nữ xinh đẹp đang ríu rít chuyện trò.
Người nào người nấy mắt sáng như thu thủy, da trắng như hoa đào đầu xuân, quả là một hội mỹ nhân rực rỡ.
Ta đang cùng các muội muội vây quanh lò trà, thưởng hoa đuổi bướm, chợt thấy từ phía xa Tô Vân một mình bước tới.
Ta khẽ nhướng mày ngạc nhiên—tưởng nàng ta sẽ vào thủy tạ của nhóm nam khách kia chứ? Không ngờ ngọn gió nào lại thổi nữ hán tử trà xanh này đến tận đây.
Hôm nay, Tô Vân vận một thân bạch y đơn sơ, phấn điểm nhẹ nhàng, trông đôi môi đỏ thắm cùng hàm răng trắng đều cũng có chút phong nhã thư sinh.
Nhận được ánh mắt ra hiệu từ ta, các tiểu thư liền nhường chỗ, song ánh mắt vẫn không khỏi tò mò dõi theo động tĩnh bên này.
Bên cạnh ta vừa trống một chỗ, Tô Vân liền chẳng khách khí ngồi xuống, tiện tay nâng chén trà nhấp một ngụm.
Chiếc chén bị nàng chiếm lấy vốn là của một vị quý nữ khác, nàng kia giờ chỉ biết chu môi khẽ bĩu, uất nghẹn mà chẳng nói nên lời.
“Ta thật không quen mấy trò giả thanh cao của đám nữ nhân các người.”
“Năm ngoái ta và Hách Kính ở biên cương cùng ngắm sao tuyết, từ thi từ ca phú đến triết lý nhân sinh, thật sự là... ngọt ngào đến phát buồn nôn!”
Tô Vân lè lưỡi tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng má lại hồng lên tựa như đang mộng xuân.
… Tin lời nàng ta thì đúng là đầu óc có vấn đề.
Tay ta rót trà khựng lại giữa chừng, da nổi cả gai ốc.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Muội muội à, Hung Nô giao chiến với quân ta vào cuối xuân, An Khánh quân đến đầu đông mới khải hoàn hồi kinh.”
“Còn mùa hạ và thu thì đóng quân thủ biên—e là chẳng có tuyết để ngắm.”
Nước trà trong suốt xoay tròn trong chén ngọc, ta nhấp một ngụm, vừa uống vừa thong dong vạch trần.
Tô Vân suýt sặc nước, sắc mặt lộ ra vẻ tức giận mơ hồ.
Nàng ta nhìn ta chăm chăm, ánh mắt sâu hun hút, bất ngờ nở nụ cười:
“Lan Kiều, tỷ chẳng cần phải đề phòng ta như thế. Ta không có hứng tranh giành với tỷ.”
“Ta khác với đám nữ nhân cổ hủ quanh năm chỉ biết đấu đá trong hậu viện như các người. Ta là phượng hoàng bay giữa chín tầng trời.”
“Hơn nữa, nếu ta thật sự muốn có gì với Hách Kính, tỷ nghĩ tỷ ngăn nổi sao?”
Đúng lúc ấy, từ thủy tạ phía nam truyền tới tiếng cười sang sảng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Vân ngoái nhìn về phía đám nam khách, nơi Hách Kính đang đứng trong bộ trường sam, ánh mắt nàng ta thoáng dịu lại mang theo vài phần lưu luyến.
Nói về dung mạo, tài học hay gia thế, Hách Kính quả thực là nhất đẳng công tử trong đám đồng lứa kinh thành.
Ta khẽ nhướn mày, chén trà trong tay bỗng trở nên khó uống hơn vài phần.
Không thể không thừa nhận—Tô Vân rất biết cách khiến người khác khó chịu. Mỗi câu đều như châm chọc, như thể cố tình rắc muối.
Ta chẳng buồn phản bác, chỉ mỉm cười nhàn nhạt, tựa như chẳng hề để tâm đến thứ tiểu xảo non nớt kia.
09
“Chát!”
Giữa thủy tạ đang yên tĩnh bỗng vang lên tiếng tát giòn tan.
Tô Vân đột nhiên giơ tay tát mạnh vào má mình một cái, gương mặt nõn nà lập tức hiện lên vết hồng rõ mồn một.
Nàng ta che mặt vẻ đắc thắng, khinh khỉnh cười lạnh:
“Lan Kiều, ngươi nói xem, đám huynh đệ của ta sẽ tin ngươi… hay tin ta?”
Nói đoạn, nàng ta làm bộ tủi thân xoay người muốn rời đi.
Buồn cười c.h.ế.t mất— ‘trà xanh hán tử’ mà cũng học trò "trà xanh nữ phụ" diễn trò uỷ khuất?
Đợi đến khi Tô Vân bước ngang qua bên người, ta đột ngột đứng dậy, nắm lấy cánh tay nàng.
Thừa lúc cột đình che khuất tầm nhìn, ta vung tay, mạnh mẽ tặng cho nàng ta mỗi bên má hai cái tát thật kêu.
Khuôn mặt hồng hào kia lập tức sưng vù như bánh bao hấp, trông mà đau cả mắt.
Nhìn trong mắt nàng ta ánh lên sợ hãi và phẫn uất, ta mỉm cười hài lòng—rồi thẳng chân đá một cú, tiễn nàng xuống hồ.
“Lan Kiều… ngươi… cứu mạng——!”
Tô Vân còn chưa kịp hét to, ta đã nhanh nhẹn nhảy xuống theo, túm tóc nàng ta dìm mạnh xuống nước.
Các tiểu thư đang xem kịch từ đầu đến cuối liền vây quanh, người nào cũng cười nghiêng ngả:
“Lan Kiều thật anh dũng!”
“Không được, giờ là lúc phải kêu cứu mới đúng.”
“Đúng đúng! Cứu mạng a! Lan Kiều rơi xuống nước rồi!”
“Cứu Lan Kiều! Mau cứu Lan Kiều!”
Hai bên thủy tạ cách nhau chẳng xa, vừa nghe tiếng gọi, đám nam khách đã cuống quýt kéo tới.
Còn ta, chưa kịp ướt sũng toàn thân thì đã được Hách Kính nhảy xuống vớt lên.
“Phu quân, thiếp… thiếp sợ quá…”