Dương Chiêu còn muốn níu kéo, lại bị thị vệ bên Hách Kính chặn lại.
Hách Kính dìu ta ngồi nghỉ nơi bàn đá, sau đó quay sang Dương Chiêu, mặt lạnh như sương:
“Dương Chiêu, từ nay ngươi và ta không còn là huynh đệ. Xin đừng đưa Tô Vân đến quấy rầy phu nhân ta nữa.”
“Ngay cả ngươi cũng bị ả mê hoặc? Tô Vân quả nhiên nói đúng, Lan Kiều này không phải thứ tốt lành! Từ khi cưới ả, huynh đệ chúng ta chẳng còn như trước!”
Nghe những lời ấy, ánh mắt Hách Kính càng thêm lạnh lẽo, nắm tay siết chặt.
Sau khi dặn dò hạ nhân chăm sóc ta, chàng xách Dương Chiêu lôi khỏi thủy tạ, bên ngoài lập tức vang lên tiếng la thất thanh cùng những lời can ngăn nháo nhác.
Tô Uyển đứng tựa lan can, lặng im nhìn mặt hồ gợn sóng, hồi lâu không nói.
Cuối cùng nàng khẽ thở dài, quay lại ngồi cạnh ta, rót một chén trà nóng đặt vào tay:
“Lan Kiều tỷ, ta biết tỷ đối tốt với ta… chỉ không ngờ, vì ta mà tỷ dám nhảy xuống nước, bày ra một màn lớn như vậy.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta cầm lấy chén trà, uống cạn, mỉm cười nháy mắt với nàng:
“Nếu không tận mắt chứng kiến, sao muội có thể thật lòng từ bỏ Dương Chiêu?”
Từ sau hôm rời Túy Hương Lâu, ta đã viết thư tay gửi đến Tướng phủ cho nàng, nhưng mãi không thấy hồi âm. Hẳn là nàng còn vương vấn đoạn tình thanh mai trúc mã bao năm ấy.
Hôm nay gặp thời cơ hiếm có, đành dùng chút thủ đoạn, giúp nàng nhìn rõ con người Dương Chiêu trước khi thành thân.
“Nếu sau này tỷ cần giúp gì, cứ nói.”
“Thật ra… có một chuyện cần muội hỗ trợ.”
Đám đông đã rời đi từ lâu, thủy tạ chỉ còn hai chúng ta.
Ta khẽ đưa tay chỉnh lại vài sợi tóc mai rối bời của nàng, thấp giọng dặn dò:
“Tháng sau, cuộc thu săn do Ứng Thiên phủ tổ chức, đệ đệ muội là phủ doãn nơi đó. Nhờ muội lấy giúp ta bản đồ bố trí địa hình nơi săn bắn.”
“Còn nữa… cẩn thận Tô Vân và Dương Chiêu.”
“Được, mai ta sẽ cho người đưa tới phủ tướng quân.”
Tô Uyển không hiểu sao ta đột nhiên nhắc đến chuyện thu săn, hơi mơ hồ chưa rõ đầu đuôi.
Nhưng nàng hiểu rõ tính ta, không hỏi nhiều, liền gật đầu đáp ứng.
Vừa hay Hách Kính quay lại sau khi “giáo huấn” xong người, ta và Tô Uyển liền chia tay tại đó.
“Sao lại nhảy xuống hồ? Nhỡ cảm lạnh thì làm sao bây giờ?”
Hách Kính bế ta lên xe ngựa, nhẹ nhàng dùng áo gấm thấm đi giọt nước vương trên tóc mai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta vui vẻ ôm lấy vòng eo rắn chắc của chàng, trong lòng chàng đùa giỡn không ngừng.
“Phu quân, hôm nay thiếp làm nên chuyện lớn rồi đấy!”
“Trời kinh thành này, sắp đổi gió rồi.”
11
Thu săn, vốn là thịnh hội của hoàng gia.
Song Hoàng thượng hiện nay nhân hậu khoan hòa, hạ chỉ cho các trọng thần triều đình cùng gia quyến theo ngự giá tiến hành đại điển này.
Ta vận kỵ phục theo Hách Kính đến trường săn, vừa vào doanh trướng đã thấp thoáng thấy vài bóng người quen thuộc.
Từ sau thi hội thưởng hoa, Tô Vân thu liễm rất nhiều, hành xử kín đáo, dè dặt hơn hẳn.
Thấy ta, nàng ta làm như chưa từng có hiềm khích, tươi cười bước khỏi đám người, dịu dàng cười nói:
“Tỷ tỷ, Hách Kính kỵ thuật – xạ thuật đều xuất chúng, lần này chắc chắn phủ Tướng quân sẽ đoạt giải đầu.”
“Nếu hắn chỉ mải săn b.ắ.n mà bỏ bê tỷ tỷ, cứ nói với muội. Muội thay tỷ giáo huấn hắn một trận!”
Ta không đáp, lùi lại vài bước. Bị nàng gọi “tỷ tỷ” đến nổi da gà, ta phải đưa tay xoa cánh tay nổi gai ốc.
Cái “hán tử trà xanh” này lần trước ngã xuống hồ, đầu chắc vẫn còn nước.
Thấy ta cử động né tránh đầy ghét bỏ, khóe môi nàng ta trề ra, định phát tác thì đã bị Dương Chiêu bên cạnh nhanh tay cản lại.
Trước khi bọn họ rời đi, Dương Chiêu còn kín đáo liếc nhìn ta vài lần, ánh mắt sâu khó dò.
Không còn ai quấy nhiễu, cả buổi thu săn hôm ấy diễn ra cực kỳ thoải mái.
Ta cưỡi tuấn mã Hãn Huyết, cùng Hách Kính tung hoành giữa rừng thẳm, phong lưu tiêu sái.
Đến tận khi ngựa phi vào vùng sơn lâm sâu thẳm, cảnh vật mới thực yên ắng dị thường.
Bỗng đâu, tiếng gió rít lên giữa cỏ cây, mấy mũi tên lạnh như băng từ nơi tối tăm b.ắ.n ra dữ dội.
Hách Kính lập tức rút kiếm bên hông, hất văng từng mũi tên, sau đó lao vào đám sát thủ áo đen mới bất ngờ xông ra.
Thấy vậy, ta liền lấy ống phát khói trong áo, đốt lên truyền tín hiệu, đồng thời rút nhuyễn kiếm, tung mình nhập trận.
Người trong kinh thành ai cũng chỉ biết Hách Kính cưới được ái nữ của một thương gia hoàng thương dung nhan kiều mị, chứ chẳng ai hay, ta từ nhỏ tinh thông binh thư chiến lược, múa đao luyện kiếm chẳng hề thua kém nam nhân.
Thuở niên thiếu, ta từng theo mẫu thân lên chùa cầu phúc, chẳng may bị thổ phỉ bắt cóc, mắc trọng bệnh.
Phụ thân đau lòng khôn xiết, trùng hợp kết giao với lão Tướng quân tiền nhiệm—nguyên hộ quốc đại tướng—nên quyết định đưa ta vào võ trường luyện thân hộ mệnh.
Chính năm ấy, ta gặp Hách Kính.