Cô Ấy Không Động Lòng

Chương 14: Lời Xin Lỗi



Tâm trạng của Trần Y An bỗng nhiên tốt hẳn lên. Hôm nay cô đặc biệt đi một con đường khác, con đường này có nhiều cửa hàng hơn, cô dừng lại trước một cửa hàng.

Kẹo.

Trần Y An bị thu hút bởi hộp kẹo đựng trong lọ thủy tinh này. Màu sắc của vỏ kẹo rất giống với kẹo trên bàn của Thời Hành, ngay cả cái lọ cũng giống hệt.

Trần Y An về đến nhà, không thấy Thời Hành trong phòng khách. Cô ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, Thời Hành có ở trên đó không? Cô đi thẳng lên phòng khách nhỏ ở tầng hai liền thấy Thời Hành mặc một chiếc áo cộc tay ngồi ở đó, tóc còn hơi ẩm ướt, cậu cầm một chiếc máy tính bảng trên tay, cúi đầu.

"Cậu không lạnh sao? Đừng để bị cảm lạnh." Phản ứng đầu tiên của Trần Y An là lạnh hay không lạnh, và cô cũng trực tiếp nói ra.

Thời Hành ngẩng đầu lên. Câu đầu tiên cô nói khi thấy mình là câu này ư? Giọng điệu này là thực sự coi mình là bậc trưởng bối à? Cũng quan tâm mình có lạnh không y như mẹ cậu vậy... Lúc này cậu rất phức tạp, một câu nói tùy tiện của Trần Y An cũng khiến cậu liên tưởng đến những điều vớ vẩn.

Trần Y An thấy cậu không nói gì, tiến lên nói: "Xin lỗi, lần trước tôi không nên nói cậu như vậy." Cô cúi đầu rất thấp, nhưng trong lòng lại rất thoải mái. Cô đã luôn muốn tìm cơ hội để xin lỗi Thời Hành và nói rõ chuyện hôm đó.

"Một câu xin lỗi là xong sao?"

Trần Y An không thể nghe ra ý của Thời Hành qua giọng điệu của cậu. Không vui? Hay là thấy mình không đủ thành tâm? Cô ngẩng đầu, nhìn Thời Hành, chờ đợi câu nói tiếp theo của cậu.

Nhưng Thời Hành mãi không mở miệng, chỉ chăm chú nhìn cô.

"Tôi..." Trần Y An l**m đôi môi khô khốc, tiếp tục nói: "Hôm đó, chỉ là..."

"Vô tình nói ra suy nghĩ thật lòng." Thời Hành khoanh tay, vẻ mặt như đang xem kịch hay tiếp lời Trần Y An.

"Không phải." Trần Y An phản bác rất nhanh, phản bác xong lại chột dạ. Đúng là có vài phần suy nghĩ thật lòng, nhưng cô thật sự không có ác ý.

"Chỉ là, nói chuyện với dì Trịnh có chút... hưng phấn?" Trần Y An giải thích đến nỗi chính cô cũng không tin, theo bản năng quan sát sự thay đổi biểu cảm của Thời Hành. Cô thực sự chỉ là nói chuyện với dì Trịnh vui vẻ quá nên lỡ lời thôi.

"Tôi sai rồi." Trần Y An cúi đầu, nói lại.

Thời Hành nhìn đôi lông mày mềm mại của Trần Y An, môi trên khẽ c*n m** d*** trông rất hoảng hốt, nhưng khuôn mặt cô so với lúc mới đến trông có da có thịt hơn một chút, nhìn rất muốn véo một cái.

Ý nghĩ này vừa nảy sinh, Thời Hành đã thấy bất lực. Cậu vẫn không thể kiểm soát bản thân mình. Cậu dời tầm mắt, nhìn vào máy tính bảng, lạnh nhạt nói: "Thôi được rồi, tha lỗi cho cậu."

"Thật sao?" Trần Y An hỏi không chắc chắn.

"Thật, một chuyện nhỏ thôi thì có gì đáng để tôi giận nửa tháng chứ?" Thời Hành quả thật không giận, chẳng qua lúc đó nghe Trần Y An nói vậy, lại còn có mẹ cậu ở đó, cậu khó tránh khỏi một luồng khí huyết xông thẳng lên đầu. Bây giờ đã lâu như vậy rồi, cũng chẳng còn gì để giận nữa.

"À đúng rồi, cái này tặng cậu." Trần Y An nói rồi lấy một lọ kẹo từ trong cặp sách ra, đặt lên bàn, nhìn Thời Hành nói: "Bồi thường lời xin lỗi."

Cô nghĩ Thời Hành chắc sẽ thích cái này.

Thời Hành nhìn lọ kẹo này, đúng là loại kẹo cậu thường ăn.

"Cảm ơn." Thời Hành cúi người lấy lọ kẹo, nhìn nhìn, cô cũng khá có lòng.

Trần Y An thấy Thời Hành nhận lấy, trên mặt nở nụ cười, vui vẻ nói với cậu: "Cảm ơn cậu hôm nay đã nhường bánh nướng cho tôi." Hôm nay cô thực sự rất muốn ăn bánh nướng.

Vừa nhắc đến bánh nướng, cơ mặt Thời Hành co giật một cái. Không nhắc gì thì thôi, lại nhắc đến bánh nướng, cô đang ám chỉ mình ư?

Trần Y An thấy Thời Hành không có biểu cảm gì, tâm trạng vui vẻ ban đầu chợt chùng xuống một chút. Cô thực ra vẫn rất hy vọng có thể hòa hợp với Thời Hành.

"Cậu đừng nghe Tần Đạo Đồng nói linh tinh, tôi không thích bánh nướng đến thế đâu."

Ngay lúc Trần Y An chuẩn bị rời đi, Thời Hành đột nhiên nói một câu như vậy.

Trần Y An chớp mắt, ngớ người gật đầu, "Ồ" một tiếng rồi mới chầm chậm xuống lầu. Cô xuống lầu vẫn còn suy nghĩ, Thời Hành như vậy có phải là biểu hiện miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo không? Biểu cảm của cậu rõ ràng là rất phức tạp mà.

"Dễ thương." Trần Y An cười một tiếng. Ấn tượng của cô về Thời Hành lại thay đổi một chút.

Thời Hành sau khi Trần Y An đi rồi, lại thở phào nhẹ nhõm không hiểu vì sao. Cậu không biết mình đang căng thẳng điều gì, lại còn nói ra những lời kiểu "lạy ông tôi ở bụi này". Cậu cầm lọ kẹo đối diện với ánh hoàng hôn, những vỏ kẹo phản chiếu ánh sáng đủ màu sắc.

-

Ngày thứ hai của hội thao là các trận chung kết và một số môn thể thao giải trí.

Trần Y An thực sự không mấy hứng thú với hội thao. Cô cầm một quyển sách ngồi trên bậc thềm. Chỗ này có một cây cổ thụ lớn che bóng mát phía sau, rất thích hợp để đọc sách. Thỉnh thoảng cô ngẩng đầu nhìn về phía đường chạy, lần nào cũng có thể nhìn thấy Thời Hành một cách chính xác. Cậu tham gia rất nhiều môn, không ít môn đã vào chung kết rồi.

Trần Y An thu lại ánh mắt, cúi đầu đọc sách. Cô vừa đọc được hai dòng thì đột nhiên trước mắt tối sầm, trên đầu cảm thấy một vật mỏng nhẹ. Vải ư? Cô ngớ người một giây, rồi đưa tay gỡ chiếc áo đồng phục đang phủ trên mặt mình. Trong đầu cô loé lên câu hỏi: "Ai vậy?"

"Lâu rồi không gặp."

Lâm Mạc.

Trần Y An ngẩng đầu nhìn Lâm Mạc đang đứng cao hơn mình, mái tóc vàng hoe của cô ta đã được nhuộm đen, thay bằng bộ đồng phục Yên Lâm, trông có vẻ đoan trang hơn.

"Để vào được đây, tao đã tốn không ít công sức đấy." Lâm Mạc vuốt một lọn tóc nói với Trần Y An. Để vào Yên Lâm, cô ta đã mượn đồng phục của người khác, thậm chí còn nhuộm đen mái tóc vàng hoe vừa mới nhuộm được một thời gian ngắn.

"Cậu... thật là điên rồi!" Trần Y An nhíu mày, đứng dậy ném bộ đồng phục cho Lâm Mạc, bực bội nói. Mấy ngày nay Lâm Mạc không đến tìm cô, cô còn tưởng có thể sống yên ổn được vài ngày, không ngờ lại tìm đến vào ngày hội thao.

Lâm Mạc đưa tay đặt lên vai Trần Y An: "Nói chuyện một lát đi." Vừa nói cô ta vừa ngồi xuống bậc thềm rồi tiếp lời: "Sao mày lại đến thành phố A?"

"Cậu chẳng phải rất rõ sao? Bố mẹ tôi qua đời rồi, tôi đương nhiên phải có chỗ để ở chứ. Vậy tôi đến thành phố A không được sao?" Trần Y An lạnh lùng trả lời, chỉ là không ngờ Lâm Mạc cũng ở đây.

"Hừ." Lâm Mạc cười lạnh một tiếng, "Đương nhiên được, chỉ là khoản tiền của nhà tao chẳng phải giúp mày không ít sao?"

Trần Y An không để ý đến lời Lâm Mạc nói. Cô biết mà, Lâm Mạc cứ ám ảnh về khoản tiền đó, mỗi lần tìm mình đều mở miệng là tiền.

"Cậu nếu muốn tiền đến vậy thì cứ đi kiện ra tòa chứ đừng đến tìm tôi." Trần Y An nhìn chằm chằm Lâm Mạc nói: "Còn những khoản tiền khác không phải do tôi lấy."

Trần Y An nói với thái độ rất tự tin, cô không làm chuyện gì trái lương tâm. Khoản tiền cô nhận được cũng là cái giá đổi lấy sinh mệnh của bố mẹ cô.

Lâm Mạc đột nhiên đứng bật dậy, kéo cổ áo của Trần Y An, từng chữ một nói: "Đó không phải cũng là do người nhà mày làm sao? Lần nào cũng đòi nhiều hơn, nếu không phải do nhà mày..."

Lâm Mạc càng nói càng kích động, ánh mắt sắc lạnh.

"Hút máu? Cậu không thấy bố cậu có lỗi một chút nào sao?" Trần Y An nắm lấy tay Lâm Mạc, cố gắng gỡ tay cô ta ra khỏi người mình, nhưng Lâm Mạc nắm chặt quá. Cô cúi đầu nhìn, gân xanh nổi lên trên tay Lâm Mạc, cho thấy cô ta tức giận đến mức nào.

"Có lỗi sao? Ngay cả khi ban đầu có lỗi thì sau này thì sao? Bọn tao đã làm những gì phải làm rồi, nhưng gia đình mày đã làm gì?" Lâm Mạc trở nên hung tợn, nói đến chỗ kích động, cô ta giơ một tay lên, vung về phía Trần Y An.

Trần Y An theo bản năng nhắm mắt lại, nhưng cơn đau dự kiến không ập đến. Cô hé mắt, thấy Thời Hành đã đỡ được tay Lâm Mạc.

"Hai người đang làm gì vậy?" Thời Hành hất tay Lâm Mạc ra, kéo Trần Y An lại.

Lâm Mạc ôm cánh tay vừa bị Thời Hành nắm chặt, nhìn hai người họ, đôi mắt đẹp mở to, hung dữ nói: "Mắc mớ gì đến cậu? Không ai dạy cậu đừng xen vào chuyện người khác sao?"

Lần trước cũng là cậu ta. Lâm Mạc không quan tâm đến mối quan hệ của họ, cô ta chỉ quan tâm Trần Y An đã lấy bao nhiêu tiền của nhà cô ta. Ban đầu để giảm án cho bố, đã tốn bao nhiêu tiền cho nhà họ Trần, nhưng cuối cùng hoàn toàn vô ích, lòng người tham lam không đáy.

Lâm Mạc từ trên xuống dưới đánh giá Thời Hành.

Thời Hành nhíu mày. Một cô gái nhỏ nhắn mà ăn nói khó nghe như vậy, ánh mắt lại hung dữ đến thế. Nếu cậu không nhớ nhầm thì người này là...

"Trường dạy nghề Thanh Hà?"

Lâm Mạc không để ý đến Thời Hành mà nhìn Trần Y An rồi tiếp tục đe dọa: "Tao sẽ quay lại."

Nói xong, Lâm Mạc vênh váo rời đi.

Thời Hành định gọi cô ta lại, nhưng bị Trần Y An kéo tay.

"Lâm Mạc? Hai người quen nhau thế nào?" Thời Hành nhìn Trần Y An, hỏi cô. Trần Y An mới đến Yên Lâm được bao lâu, sao lại chọc giận người của Thanh Hà?

Trần Y An mím môi, ngẩng đầu nói với Thời Hành: "Đừng hỏi nữa, không liên quan đến cậu."

"Không liên quan?" Thời Hành hỏi ngược lại, "Cậu chẳng phải là bà cô cao quý của tôi sao? Mối quan hệ này còn chưa đủ cứng cáp à?"

Trần Y An nghe thấy ba chữ "bà cô", á khẩu không nói nên lời. Những chuyện này cô không muốn người nhà họ Thời biết, cũng không liên quan đến nhà họ Thời, cô có thể tự mình giải quyết. Cô biết, Lâm Mạc chỉ không hài lòng với kết quả năm đó, hơn nữa Lâm Mạc cũng rất thực tế, Lâm Mạc chỉ muốn lấy lại khoản tiền đã bỏ ra.

"Thôi được rồi." Thời Hành nhìn dáng vẻ im lặng của cô, có chút đau đầu, "Đi xem thi đấu đi, đừng suốt ngày đọc sách, vận động nhiều vào."

Trần Y An nghe vậy có chút cạn lời. Cô thật sự không thích vận động, nhưng dù sao Thời Hành cũng có ý tốt, cô đành không nói gì, đi theo Thời Hành đến đường chạy.

Khương Anh đang ở vạch xuất phát cổ vũ cho các bạn thi đấu. Cô ấy thấy Trần Y An và Thời Hành đi cùng nhau, Thời Hành đi đến là chuẩn bị thi đấu rồi, còn Trần Y An thì trông buồn bã.

"Ố là la, bạn cùng bàn thân yêu của tôi, cậu sao vậy?" Khương Anh chạy đến, vỗ một cái vào lưng Trần Y An.

"A." Trần Y An ôm lấy lưng, quay đầu nhìn Khương Anh, có chút bất lực. Cú vỗ này hơi đau đấy.

Khương Anh cười ngượng ngùng nói: "Sức tớ đâu có lớn vậy chứ? Đau không?"

"Không đau, chỉ bị giật mình thôi." Trần Y An nhàn nhạt nói.

"Bị giật mình? Cậu cũng biết bị giật mình à?" Khương Anh mặt đầy vẻ không tin, cứ như thể vừa phát hiện ra một điều gì đó mới mẻ.

Trần Y An chớp mắt, hỏi cô ấy: "Tại sao tớ lại không bị giật mình?"

"Tại vì bình thường cậu trông rất điềm tĩnh, trên người có một vẻ lãnh đạm nhàn nhạt ấy." Khương Anh vừa nói vừa bắt chước vẻ mặt của Trần Y An: "Cậu xem, ngày nào cậu cũng như thế này."

Trần Y An nhìn Khương Anh bắt chước dáng vẻ mắt cụp, ánh mắt lạnh nhạt, mặt không biểu cảm của mình mà dở khóc dở cười. Bình thường cô có như thế đâu?

Mặc dù cô không phải người quá nhiệt tình, nhưng cũng không đến mức lạnh lùng như vậy. Hơn nữa, theo màn biểu diễn của Khương Anh thì chẳng phải mình còn "diễn" hơn cả Thời Hành sao?

Trần Y An vừa nghĩ đến điều này, liền lắc mạnh đầu, nói với Khương Anh: "Làm gì có?!"

"Có chứ, bình thường cậu vẫn vậy mà."

Khương Anh lại bắt chước thêm lần nữa khiến Trần Y An cạn lời.

Hai người đùa giỡn một lát rồi bắt đầu xem thi đấu. Trong lúc đó, Tần Đạo Đồng vác nước, mồ hôi nhễ nhại đi đến, đặt nước xuống bãi cỏ, cả người cậu ta như sụp đổ.

Làm lớp trưởng cũng khó khăn quá, hội thao đúng là muốn vắt kiệt sức cậu ta mà!

Trần Y An thấy Tần Đạo Đồng làm việc chăm chỉ như vậy, suốt quá trình không hề lười biếng, thì có chút thay đổi cách nhìn. Cô trước đây cứ nghĩ Tần Đạo Đồng rất ghét làm lớp trưởng, nhưng từ khi làm lớp trưởng, cậu ta lại rất tận tâm.

Có chút bất ngờ. Có lẽ Thời Hành và Trừu Cương Cương làm như vậy là có lý do cả.

Hội thao khép lại.