Tại văn phòng Hối Mang Khoa học Kỹ thuật, các chức vụ dưới quyền Tổng giám đốc được phân công rõ ràng. Nhóm trợ lý ở đây thực chất là những người đang được đào tạo để trở thành lớp quản lý kế cận, không một trợ lý nào có thể ở vị trí này lâu dài trừ khi bản thân người đó không có tham vọng.Mà người không có tham vọng, Lý Quốc Bình cũng chẳng thèm để mắt tới.Lý Quốc Bình đã ngoài 60, bạn học cũ của ông – Thôi Tường Sinh – đã sớm lui về tuyến hai, chỉ thỉnh thoảng tham dự vài sự kiện quan trọng với tư cách cố vấn.Còn ông thì chưa vội nghỉ hưu. Vẫn tinh anh, quyết đoán, năm nào bên cạnh ông cũng có ba trợ lý. Mỗi người đảm nhận một phạm vi công việc riêng, hỗ trợ ông điều hành các bộ phận trong tập đoàn, từ chuỗi sản xuất đến các mối quan hệ với cổ đông, khách hàng, cơ quan nhà nước, truyền thông và các công ty con.Trong thời đại công nghệ đổi thay từng ngày, công ty cần nhiều người trẻ trung, năng động, am hiểu kỹ thuật. Việc tập đoàn không thể “gia tộc hóa” là điều tất yếu — dù chủ tịch sinh bao nhiêu con cũng vô ích. Lý Quốc Bình chủ trương thu nạp thêm những giám đốc trẻ chuyên nghiệp vào ban quản lý, để đảm bảo bộ máy khổng lồ này vận hành ổn định.Giang Khắc giữ chức trợ lý giám đốc hơn bốn năm, theo Lý Quốc Bình đi khắp nơi, tiếp xúc toàn những nhân vật lớn — từ các lãnh đạo cấp cao công ty khác, quan chức địa phương, đối tác ngoại thương, luật sư danh tiếng, thậm chí cả minh tinh giới giải trí. Những việc anh nắm là trọng tâm nghiệp vụ của công ty, những chuyện anh nghe đều liên quan tới xu hướng phát triển doanh nghiệp, tình hình kinh tế, phối hợp nguồn lực... Tầm nhìn và nhận thức cũng nhờ đó mà rộng mở hơn.Năm 34 tuổi, anh được hội đồng quản trị điều về làm giám đốc bộ phận thị trường cho một công ty con của Hối Mang chuyên về thiết bị cảm biến nước, khí và một số thiết bị nghiên cứu tinh vi. Trong quá khứ, Giang Khắc từng phụ trách nhóm khách hàng “thuỷ” suốt ba năm rưỡi, lần này xem như trở về đúng chuyên môn, nên áp lực không quá lớn.Hai năm sau, ở tuổi 36, Giang Khắc được bổ nhiệm làm Tổng giám đốc công ty con sau khi chứng minh năng lực điều hành. Từ "trợ lý Giang" thành "giám đốc Giang", rồi thành "Giang tổng".Giang tổng có vài bộ vest hàng hiệu, tủ đồ được sắp xếp ngay ngắn với sơ mi, cà vạt, dây lưng đủ màu sắc. Anh đổi sang đi xe Audi — không thể nào giữ xe giá mười mấy vạn nếu đã ngồi vào vị trí này.Nhưng anh vẫn không mua đồng hồ, trên người ngoài nhẫn cưới ra thì không đeo bất kỳ trang sức nào. Anh không có thói quen chi tiêu xa hoa — không phải ai giàu cũng đổ tiền mua sắm, ít nhất Giang Khắc thì không. Một bộ vest tốt, anh mặc được rất nhiều năm.Đôi lúc anh cũng hoài niệm thời còn trẻ: mặc áo phông rẻ tiền, quần jeans, chạy xe máy đi làm, tạt ngang lề đường mua ba cái bánh bao rồi vừa ăn vừa mở máy tính.Giờ anh có văn phòng riêng, rộng rãi, sáng sủa, có trợ lý, có tài xế riêng, đứng bên cửa sổ kính sát đất có thể nhìn thấy phố phường nhộn nhịp.Trợ lý gõ cửa nhắc: “Giang tổng, có thể xuất phát rồi ạ.”Giang Khắc quay người, gật đầu: “Được, năm phút nữa tôi xuống.”________________________________________Một chiều thứ Bảy tháng Mười, một đôi vợ chồng trẻ tầm hơn hai mươi được môi giới dẫn đến Tinh Vân Phường xem nhà. Họ vừa hoàn tất hợp đồng mua căn hộ đầu tiên, nhưng còn phải đợi hai năm nữa mới bàn giao, nên tính thuê tạm một căn 89m² làm tổ ấm, có thể sinh con tại đó.Sau khi xem ba căn hộ cho thuê được thiết kế sẵn, họ không ưng ý lắm. Môi giới bèn đưa họ tới căn thứ tư — căn hộ 303, toà 6, đơn nguyên 2.Chủ nhà không đưa chìa khoá cho môi giới mà nói sẽ tự đến mở cửa. Cả ba người đứng đợi ở hành lang một lúc thì chủ nhà đến. Là một người đàn ông ngoài ba mươi, vóc dáng cao lớn, ăn mặc giản dị: hoodie đen, quần jeans, giày thể thao, tóc tai gọn gàng, khuôn mặt điển trai, phong thái trầm ổn.Anh chào hỏi rồi dùng vân tay mở khoá, mời vào nhà.Trong nhà sạch sẽ gọn gàng, toàn bộ đồ dùng cá nhân đã được dọn đi, chỉ còn nội thất và thiết bị điện tử. Rõ ràng là từng được chủ nhà ở thật.Chủ nhà đó chính là Giang Khắc. Anh đi theo sau vợ chồng trẻ, giới thiệu bố cục căn hộ — ba phòng ngủ, hai nhà vệ sinh. Phòng ngủ lớn là của vợ chồng anh, phòng phụ là của con, còn lại là phòng làm việc nhỏ. Khá phù hợp với một gia đình ba người hoặc cặp đôi trẻ.“Trước giờ chưa từng cho thuê, đây là lần đầu tiên,” Giang Khắc chỉ vào các loại tủ và nói, “Chúng tôi ở đây 11 năm, đồ dùng tuy hơi cũ nhưng không hỏng, bảo quản rất tốt, tường cũng không bị bẩn mấy.”Cô gái đặc biệt ưng căn hộ này, còn chàng trai thì bắt chuyện: “Anh ơi, lúc anh mua căn này là bao nhiêu tiền vậy?”Giang Khắc nghĩ một lúc: “hơn 190 vạn”“Rẻ thế ạ?” Chàng trai chua chát, “Giờ phòng nào cũng toàn 300 vạn.”Giang Khắc chỉ cười. Tinh Vân Phường giờ giá tầm trên 30 triệu/m², căn 303 nằm ở tầng thấp, bán cũng không đến 300 vạn, chỉ khoảng 280 vạn, Nhưng anh không định bán, chỉ cho thuê thôi.Một tháng trước, Giang Khắc cùng vợ con và chú chó chuyển sang căn hộ lớn hơn trong khu, tầng tám, căn góc, 138m², 4 phòng ngủ 2 vệ sinh, trả 60% giá trị, vay 15 năm với khoản vay mới. Tổng giá là 260 vạn, Bọn họ lại một lần nữa dùng hết tiền tiết kiệm.Bố mẹ hai bên không ưa chuyện vay tiền mua nhà, cảm thấy áp lực nặng nề. Mẹ vợ anh – bà Vi Đông Dĩnh – thường than: “Lần này đổi nhà rồi thì an cư luôn đi nhé! Phòng rộng thế này rồi, sau này có thêm con cũng thoải mái.”Đường Diệc Ninh cười: “Con thì không tính thêm đâu, Giang Khắc nói muốn tích cóp thêm ít tiền, sau này về Thanh Sơn mua căn nhà nhỏ dưỡng già.”Vi Đông Dĩnh nghe xong muốn xỉu: “Nhà nhỏ?! Hai đứa không trồng hoa, không nuôi rau, muốn nhà nhỏ làm gì? Mỗi ngày leo cầu thang không mệt à?”“Ui mẹ ơi, mẹ không biết đâu, giấc mộng về nhà lý tưởng của giám đốc Giang nhà con lúc nào cũng đang cập nhật đấy.” Đường Diệc Ninh nháy mắt trêu chồng, “Giang tổng, mẹ hỏi anh kìa, không mệt hả?”Giang Khắc cười nhỏ, lắc đầu: “Không mệt, coi như rèn luyện thân thể.”…Cặp vợ chồng trẻ thích căn 303, bắt đầu thương lượng giá thuê. Cả hai đều làm việc ở Khoa Sang Thành, trước ở phòng đơn, giờ chuẩn bị có con nên cần căn rộng hơn. Họ dè dặt hỏi có thể giảm giá được không, vì còn trả tiền vay mua nhà.Giang Khắc tò mò hỏi: “Hai em mua nhà ở đâu vậy?”Cô gái mắt sáng rỡ, phấn khích: “Ngay phía Bắc Vân Dao! Căn mới đang xây, 95m², đẹp lắm!”Giang Khắc nhìn cô gái hớn hở, trong lòng dâng lên cảm giác rất lạ, nói: “Vậy thì 3500 đi, không giảm hơn được nữa.”Cô gái sửng sốt: “Thật ạ?”Môi giới hoa mắt, căn hộ này niêm yết 4000 /tháng, đầy đủ tiện nghi, thị trường cũng cỡ 3800, sao lại đồng ý cho thuê 3500?Giang Khắc nói: “Anh biết giai đoạn này kinh tế khó khăn, thôi thì 3500, nếu không vấn đề gì thì ta ký hợp đồng luôn.”Vợ chồng trẻ vui mừng khôn xiết. Giang Khắc về nhà lấy sổ đỏ, vừa mở cửa đã nghe chó con sủa, rồi tiếng con trai chạy nháo loạn, xen lẫn giọng Đường Diệc Ninh: “Ha ha, ba con về rồi, để xem con giải thích sao đây.”Anh vừa nghe đã hiểu: Giang Thản Nhiên năm nay vừa tròn 6 tuổi, chưa đi học vì sinh muộn. Thường ngày anh hay giao bài tập để con làm quen với cuộc sống tiểu học.Nhưng trẻ con thì hiếu động, chẳng thích làm bài.Trước khi ra khỏi nhà, Giang Khắc đã giao con làm hai trang toán, bây giờ về đi thẳng vào phòng con, cầm bài lên xem.Chà, hơn nửa tiếng đồng hồ, con chưa làm nổi một bài.Giang Thản Nhiên cúi đầu ngồi một bên, ôm chú chó nhỏ Trứng Ống trong lòng, biết lần này thế nào cũng bị mắng…Giang Khắc không mắng con, chỉ gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn:“Ba phải ra ngoài làm việc, khoảng hơn nửa tiếng nữa sẽ về. Nếu con chưa làm xong hai trang này thì phải làm thêm hai trang nữa.”Giang Thản Nhiên chớp chớp mắt nhìn anh, nhưng Giang Khắc mặt nghiêm lại:“Còn nữa, sai một câu thì thêm một trang
Con phải học cách tự kiểm tra lại bài của mình.”Giang Thản Nhiên như sụp đổ, “Oa” lên một tiếng khóc nấc:“Ba ơi! Con áp lực lớn lắm rồi đó!”Giang Khắc: “……”Anh ôm con chó nhỏ từ lòng con trai lên, mặt không biểu cảm bước ra khỏi phòng, để lại Giang Thản Nhiên ngồi bên bàn khóc hu hu.Chó trắng nhỏ tên Trứng Ống cũng có vẻ bất mãn vì chủ nhân đối xử với “cậu chủ nhỏ” quá nghiêm khắc, quay sang sủa khẽ một tiếng phản đối: “Uông!”Giang Khắc xoa rối lông trên đầu nó:“Kêu cái gì?”Trứng Ống lập tức im re, ấm ức nằm gọn trong vòng tay anh.Giang Khắc ra ngoài ký hợp đồng. Một lúc sau, Đường Diệc Ninh bước vào phòng con, thấy Giang Thản Nhiên đang lau nước mắt vừa làm toán nhẩm, đếm không nổi còn phải bẻ ngón tay.Cô vừa giận vừa buồn cười. Khi đặt tên con là “Thản Nhiên”, cô mong con không phải sống trong áp lực như vậy, nhưng “áp lực hay không” lại là vấn đề của xã hội, đâu phải do vợ chồng cô quyết định.Lúc Giang Thản Nhiên còn bé xíu, Đường Diệc Ninh từng lo Giang Khắc sẽ chiều hư con trai. Giang Khắc từ nhỏ không được cha thương yêu, nên khi có con, anh yêu con đến tận xương tủy, cái gì cũng nhường cho con. Cô từng thấy anh ôm con ru ngủ, ánh mắt dịu dàng, nụ cười nhè nhẹ, cả người toát ra ánh sáng của một người cha đầy yêu thương.Nhưng khi con lớn lên, khoảng năm sáu tuổi, tình hình thay đổi. Cô lại bắt đầu lo anh sẽ quá nghiêm khắc.Tính cách Giang Khắc vốn vậy, anh không chịu buông tay để con hư hỏng. Anh tin rằng trẻ con cần được rèn tính tự giác và tinh thần cầu tiến từ sớm. Anh đặc biệt sợ con trai mình trở thành kẻ vô dụng như Giang Khả Thông.May mắn thay, Giang Thản Nhiên là đứa bé thông minh, tính cách giống mẹ: dịu dàng, hay cười, cũng rất dễ khóc. Dù ba có nghiêm khắc trong chuyện học hành, tình cảm của cậu dành cho ba vẫn vẹn nguyên — ngưỡng mộ và thương yêu.Đường Diệc Ninh ngồi xuống cạnh con, xoa đầu bé, cúi xuống xem bài:“Giỏi quá, con thấy không? Chỉ cần nghiêm túc làm, hai trang này thật ra làm nhanh lắm.”Giang Thản Nhiên thút tha thút thít:“Nhưng con sợ làm sai… Ba nói sai một câu là phải làm thêm một trang nữa…”Áp lực này quả thật quá đáng sợ với một đứa trẻ. Cậu bé làm sao biết mình có làm đúng hay không?Đường Diệc Ninh an ủi:“Vì thế nên con phải học cách tự kiểm tra, làm bài không được lơ đễnh.”Giang Thản Nhiên gật đầu, ngẩng mặt hỏi một chuyện khác:“Mẹ ơi, ba định cho người khác ở phòng của chúng ta sao?”Đường Diệc Ninh nói:“Đúng rồi, cho thuê lại, người ta sẽ trả tiền cho nhà mình.”“Con thích phòng đó lắm…” Giang Thản Nhiên mới chuyển sang căn hộ mới một tháng, vẫn còn nhớ phòng cũ số 303. “Mẹ nói với ba đừng để ai phá phòng con nha, đó là phòng con thích nhất đó.”“Ừ, mẹ sẽ nói với ba. Đó cũng là phòng mẹ thích nhất, mẹ cũng tiếc lắm chứ.”________________________________________Sau khi căn 303 được cho thuê, Giang Thản Nhiên dần quen với nhà mới. Căn hộ rộng thật sự thoáng đãng, có phòng khách lớn, cậu bé và Trứng Ống tha hồ chơi đùa trong nhà.Ngày Đông chí tháng 12, cuối tuần, Giang Khắc và Đường Diệc Ninh dẫn con trai đi thăm mộ Thẩm Oánh Thật — mẹ của anh.Mỗi năm họ đều tránh đi vào tiết Thanh minh, chỉ đến vào Đông chí, vì không muốn gặp ai khác.Mộ Thẩm Oánh Thật là một ngôi mộ đơn, lúc sinh thời bà đã chọn nơi này, kiên quyết không hợp táng với Giang Nhạc Sơn. Mãi đến khi bà mất, Giang Nhạc Sơn mới biết chuyện, bàng hoàng hồi lâu mới hoàn hồn.Giang Như Tâm đã tốt nghiệp chính quy, được bảo lưu học thạc sĩ như ý nguyện của Giang Khắc, hiện vẫn đang học tiếp tại Tây An.Giang Nhạc Sơn chuyển ra căn hộ ngoại thành, sống cùng một người bạn già nhưng không tái hôn. Giang Như Tâm bảo, ba cô lanh lắm, không để lại tài sản cho người bạn đời mới đâu.Cô còn kể mấy chuyện “trời ơi đất hỡi” về nhà chú hai cho Giang Khắc nghe. Giang Khả Thông đã sớm ly hôn với Chử Bình, Trịnh Phức Linh và Giang Nhạc Hà đã bán căn hộ lớn để đổi lấy một căn nhỏ, dồn hết tiền bảo vệ “hôn phòng” cho Giang Khả Thông.Trịnh Phức Linh không chịu nổi khi thấy con trai sống vật vờ, đi khắp nơi tìm người mai mối. Nhưng giờ Giang Khả Thông gần 40 vẫn chưa cưới vợ, chẳng có việc làm, sống bám vào cha mẹ, ngày qua ngày ăn không ngồi rồi.Cả nhà ba người sống bằng tiền hưu trí của hai ông bà. Trịnh Phức Linh cho thuê căn phòng nhỏ, mỗi tháng được 3000, cũng đưa hết cho con trai làm tiền tiêu vặt.Tình thương ấy cảm động trời đất, với họ, Giang Khả Thông mãi là “bảo bối” được yêu thương nhất.Trước mộ Thẩm Oánh Thật, Đường Diệc Ninh đặt hoa, Giang Khắc thắp nhang, Giang Thản Nhiên cẩn thận cầm ba nén hương cúi chào, đọc lời bà ngoại dạy:“Nãi nãi ơi, con đến thăm nãi nãi nè. Con sẽ ăn ngoan, học giỏi, nãi nãi trên trời phù hộ ba mẹ con và cô út nha.”Giang Khắc ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói chuyện với mẹ:“Mẹ à, nhà mình mua nhà mới rồi, rộng rãi, ở rất thoải mái. Nhà cũ chưa bán, cho thuê rồi, là cho một cặp vợ chồng trẻ — anh 26, chị 25 — cũng giống độ tuổi ngày xưa con và Ninh Ninh mua nhà. Nhìn tụi nó, con lại thấy thanh xuân thật đẹp.”“Con và Ninh Ninh đều ổn, công việc tốt, ba mẹ vợ cũng khỏe mạnh. Còn Thản Nhiên, sang năm vào lớp Một rồi, thời gian trôi nhanh thật.”“Mẹ còn nhớ Vưu Đạt không? Chắc chắn là nhớ rồi. Anh ấy kết hôn rồi, tháng 5 năm nay. Tết Âm lịch anh ấy đóng cửa hàng đi Bắc Hải du lịch một mình, khi về thì mang theo một cô gái kém 5 tuổi, thật thà, hiện giờ đang phụ anh ấy làm giao hàng. Cũng xem như là có gia đình rồi, chỉ là nhà hơi nhỏ, có hơn 50m².”“Ninh Ninh nói vậy là đủ rồi, hồi nhỏ nhà cô ấy cũng chỉ hơn 50m², ở hơn hai mươi năm mà có sao đâu. Chỉ cần hai người thương nhau, sống cùng nhau, thì nhà nhỏ cũng là tổ ấm, ngày mai sẽ tốt hơn hôm nay.”“Như Tâm vẫn học ở Tây An, thỉnh thoảng tụi con gọi điện. Mỗi lần nghỉ đông hay hè là nó về nhà ăn cơm. Con hỏi có người yêu chưa, nó nói chưa, mà con nghi là nói dối. Ninh Ninh cũng bảo vậy. Mẹ biết không, nếu nó chưa kể với mẹ, mẹ nhớ báo mộng hỏi thử nha.”“Nói đi cũng phải nói lại, mẹ mất đã chín năm rồi đấy…”Giang Khắc khẽ thở dài. Đường Diệc Ninh đứng bên, nhẹ nhàng xoa đầu anh.Nghĩa trang mùa đông vắng lặng, gió lạnh lùa qua, hàng thông bên mộ vi vút lay động. Giang Thản Nhiên không nghe thấy ba nói gì, đang chạy nhảy xung quanh. Trẻ con vẫn chưa hiểu được cái gọi là “chết”, chỉ biết mỗi năm ba mẹ sẽ dẫn mình đến thăm nãi nãi.Sau khi dọn dẹp xong, Giang Khắc thu đồ, một tay ôm Đường Diệc Ninh, tay còn lại nắm tay con trai, nói với bia mộ:“Mẹ à, tụi con về nhé. Năm sau lại đến thăm mẹ.”Trên tấm ảnh mộ, Thẩm Oánh Thật vẫn là gương mặt đầy đặn, đôi mắt cong cong như cười, nhìn cả nhà bằng ánh mắt hiền hậu.