Tạm biệt Vưu Đạt xong, Giang Khắc lái xe về lại chung cư. Vừa quăng chìa khóa xuống, anh đã nằm vật ra giường.Gần đây công việc không quá bận, buổi tối ngày nào trước 8 giờ anh cũng có thể tan làm. Chỉ có tối thứ Sáu là phải tăng ca đến rạng sáng, bù lại vẫn được nghỉ hai ngày cuối tuần.Ngày hôm sau là Chủ Nhật, bình thường vào ngày này, chắc chắn anh sẽ gặp Đường Diệc Ninh. Trước khi cô đến, anh sẽ suy nghĩ tối nay ăn gì, hai người có thể nấu ba món đơn giản. Anh sẽ đi chợ mua đồ, tiện thể mua thêm trái cây.Mùa sơn trà sắp hết, bây giờ đang là thời điểm ăn dương mai ngon nhất, còn có đào với dưa hấu. Một thời gian nữa nho cũng bắt đầu vào vụ. Giang Khắc không hay mua đồ ăn vặt, nhưng anh lại rất chịu khó mua trái cây, vì Đường Diệc Ninh thích ăn.Năm này qua năm khác, cuộc sống của họ cứ lặng lẽ trôi đi như thế.Giang Khắc lấy điện thoại ra, định xem trang cá nhân của Đường Diệc Ninh, nhưng chẳng thấy gì mới cả.Anh nhớ rõ là cô cài đặt quyền riêng tư cho bạn bè trong vòng một tháng sẽ thấy bài đăng. Chẳng lẽ suốt tháng qua, cô không đăng gì cả?Trong thoáng chốc, Giang Khắc chợt nghi ngờ: Không lẽ cô ấy đã chặn mình?Anh định gọi điện cho cô.Nhưng ngay khi ý nghĩ đó vừa lóe lên, Giang Khắc lập tức giật mình.Không được.Anh thầm nhủ: Tuyệt đối không được!Buổi sáng hôm đó, Đường Diệc Ninh đã nói rất rõ ràng: từ nay về sau sẽ không tìm anh nữa. Hai người chia tay không phải vì cãi vã, cũng chẳng phải vì hận thù, mà là rất đàng hoàng, rất giữ thể diện cho nhau. Vậy thì tại sao anh lại phải làm chuyện khiến cô coi thường như vậy?“Chia tay trong yên bình”, là lời cô nói. Sáu năm bên nhau, anh nên để cô ra đi theo cách cô mong muốn.—May là Giang Khắc không gọi cuộc điện thoại đó. Nếu biết chuyện sắp xảy ra tiếp theo, có lẽ anh sẽ tức đến mức không nói nổi lời nào.Lúc này, Đường Diệc Ninh đang ngồi trên chuyến xe buýt trở về Tiền Đường từ xưởng sản xuất.Xuống xe xong, cô sẽ gặp mặt Chương Nhất Cách, mà địa điểm lại không phải ở Khoa Sang Thành.Chương Nhất Cách rất tinh ý, nghe nói Đường Diệc Ninh muốn bắt chuyến xe đúng giờ từ xưởng về Tiền Đường, anh chủ động đề nghị rằng mình có xe và có thể chạy từ phía tây thành phố đến, hai người sẽ gặp nhau gần bến cuối của tuyến xe buýt, để Đường Diệc Ninh đỡ phải chạy đi chạy lại.Trong lòng Đường Diệc Ninh cảm thấy có chút cảm động.Tầm 6 giờ tối, trời vẫn chưa tối hẳn. Đường Diệc Ninh gặp Chương Nhất Cách trước cửa một trung tâm thương mại.Anh mặc áo sơ mi trắng, quần kaki nhạt màu, đeo ba lô một bên vai, trông rất trẻ trung. Anh mỉm cười nhìn cô, trông chẳng giống người đi làm chút nào, mà giống sinh viên hơn.Khí chất của anh ngoài đời giống hệt trong ảnh: nhã nhặn, lễ phép. Không biết có phải cô tưởng tượng không, nhưng hình như Chương Nhất Cách có hơi ngại ngùng, như kiểu không quen nói chuyện với con gái.“Thật ra… đây là lần đầu tiên tôi đi xem mắt.” – Chương Nhất Cách nói bằng giọng nhẹ nhàng, chân thành – “Tôi không rành mấy chuyện này lắm, nếu có chỗ nào nói không đúng hoặc xử sự không hay, mong cô nhắc nhở giúp. Trong giới xã giao của tôi... con gái thực sự rất hiếm."Đường Diệc Ninh khẽ vuốt tóc, hơi ngại ngùng:“Tôi cũng mới đi xem mắt lần thứ hai thôi.”Chương Nhất Cách cười:“Vậy thì hay quá, chúng ta cùng học hỏi, cùng tiến bộ nhé.”Câu nói làm Đường Diệc Ninh bật cười, không khí giữa hai người lập tức nhẹ nhàng hơn nhiều.Họ vào một quán ăn nhỏ dùng bữa tối. Chương Nhất Cách để cô gọi món. Cô chọn ba món một canh theo gợi ý trên menu. Khi món ăn được mang ra, hai người nhìn nhau, rồi cùng bật cười.“Ngại quá.” – Mặt Chương Nhất Cách đỏ lên, anh tháo kính ra, dùng khăn ướt lau, rồi đeo lại – “Lâu rồi tôi mới thấy mình lúng túng thế này. Cô xem, cả mắt kính cũng mờ vì hơi nước.”Đường Diệc Ninh nói:“Anh đừng căng thẳng, cứ thoải mái trò chuyện thôi.”“Không căng thẳng, không căng thẳng.” – Anh đáp lời như đang tự trấn an – “Ờ… vậy để tôi bắt đầu nhé. Người giới thiệu có nói sơ qua về tôi với cô chưa?”“Có nói sơ sơ, nhưng anh cứ giới thiệu lại đi.”Chương Nhất Cách ho nhẹ một tiếng rồi nghiêm túc giới thiệu:“Tôi tên là Chương Nhất Cách, năm nay 27 tuổi, quê ở Tiền Đường. Tôi học đại học và cao học đều ở Đại học Trung Sơn, chuyên ngành Sinh học. Hiện tại tôi làm ở công ty công nghệ sinh học Nghĩa Gia, công việc chủ yếu là nghiên cứu, mỗi ngày đều ở phòng thí nghiệm.Về sở thích thì… tĩnh thì tôi thích đọc sách, chơi cờ vây. Còn động thì thích leo núi, bơi lội, và đá bóng. Hồi đi học tôi đá bóng thường xuyên, giờ đi làm bận rộn, không chơi được nữa nên chỉ xem là chính.”Đường Diệc Ninh thầm bật cười vì anh chia sở thích thành “động” và “tĩnh”. Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là anh lại thích đá bóng:“Anh trông không giống người hay đá bóng đâu.”Chương Nhất Cách cúi xuống nhìn mình:“Là vì tôi nhìn hơi gầy à? Thật ra tôi rất thích thể thao, vẫn duy trì thói quen bơi lội. Tôi chỉ gầy thôi, chứ sức khỏe không tệ đâu.”Đường Diệc Ninh mỉm cười. Chương Nhất Cách tiếp tục:“Ba mẹ tôi đều là giảng viên đại học. Trong nhà chỉ có mình tôi là con một. Nhà ở thì ba mẹ tôi đã chuẩn bị sẵn từ lâu, không phải tôi tự mua đâu.Cô đừng tưởng tôi làm nghiên cứu thì lương cao, thật ra cũng bình thường thôi, khoảng hơn 20 vạn một năm. Tôi cũng chỉ là người bình thường.”Một người bình thường, nhưng rất dễ khiến người khác có thiện cảm – Đường Diệc Ninh nghĩ thầm như thế.Sau khi Chương Nhất Cách giới thiệu xong, đến lượt Đường Diệc Ninh. Cô kể đơn giản về mình. Đến phần sở thích thì hơi ngập ngừng. Thật ra cô chẳng có sở thích gì đặc biệt, chỉ xem phim, xem show giải trí, video ngắn, hoặc đọc tiểu thuyết mạng.Hồi đại học, ngoài giờ học là cô đi làm thêm. Ra trường rồi, hầu hết cuối tuần đều dành cho cha mẹ, hoặc đi chơi với Giang Khắc. Công việc thì bận, ăn uống ngủ nghỉ đều ở xưởng, lấy đâu ra thời gian hay tiền bạc để theo đuổi sở thích?Vì vậy, cô rất thật lòng nói:“Sở thích lớn nhất của tôi là tiết kiệm tiền.”Chương Nhất Cách hơi bất ngờ:“Gì cơ?”“Tôi bắt đầu đi làm thêm từ khi thi xong đại học.” – Cô nói – “Ba tôi bị đột quỵ năm tôi 16 tuổi, lúc đó đang học lớp 11. Trước đó, ba tôi đã nghỉ việc hơn một năm để cùng mẹ tôi mở quán cơm nhỏ. Họ dùng hết tiền tiết kiệm cho quán, nên khi ba tôi bệnh, không đủ tiền chữa trị, mẹ tôi phải vay rất nhiều mới cứu được ba.Thi xong đại học, tôi bắt đầu đi làm thêm để phụ mẹ trả nợ. Suốt đại học, tôi không có thời gian chơi bời gì cả.”Chương Nhất Cách là người sinh ra trong gia đình trí thức, chưa từng trải qua khổ cực, không ngờ Đường Diệc Ninh từng có cuộc sống như vậy. Anh quan tâm hỏi:“Vậy bây giờ thì sao? Ba cô thế nào rồi?”Đường Diệc Ninh cười:“Ổn rồi. Ba tôi nghỉ hưu sớm cách đây 5 năm, mẹ tôi cũng nghỉ hưu hai năm trước. Hai người đều có lương hưu. Trước khi tôi tốt nghiệp, nợ trong nhà cũng trả hết. Giờ tôi đi làm, còn mẹ chăm ba tôi.Nhà chỉ có một căn hộ hai phòng ngủ nhỏ, là nhà tập thể cũ đơn vị ba tôi phân cho ngày xưa, ngoài ra chẳng còn tài sản gì.”Giọng cô càng lúc càng nhỏ, càng nói càng thấy điều kiện của mình kém xa Chương Nhất Cách.Về gia cảnh, học vấn, công việc, thu nhập… cô đều thua anh.Nếu như vậy mà anh vẫn chấp nhận, thì chắc cũng chỉ vì… cô có ngoại hình.Mà ngoại hình thì chẳng thể nào chiến thắng được thời gian. Người đẹp mấy, rồi cũng có lúc phai tàn.Đường Diệc Ninh nhận ra: thứ duy nhất cô có thể đem ra “thương lượng” thật sự quá ít ỏi.Thức ăn vừa dọn lên, Chương Nhất Cách giúp Đường Diệc Ninh khuấy đồ uống. Anh dường như nhận ra tâm trạng cô không tốt như lúc trước, lo lắng hỏi:"Cô sao vậy? Có phải vì nhắc lại chuyện cũ nên không vui? Xin lỗi nhé, tôi sẽ không hỏi nữa, đừng để tâm."Đường Diệc Ninh mỉm cười:"Không sao đâu, ăn cơm đi."Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, tự giới thiệu về hoàn cảnh gia đình và công việc hiện tại. Công việc của họ thuộc hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau
Chương Nhất Cách cố gắng diễn đạt công việc của mình sao cho dễ hiểu nhất, nhưng Đường Diệc Ninh vẫn cảm thấy hơi mơ hồ.Cô thầm nghĩ, có lẽ sắp phải đối mặt với đề tài quen thuộc trong những buổi xem mặt — chuyện tình cảm quá khứ.Chủ đề này thường tùy tình huống mà đưa ra. Nếu đôi bên chẳng có chút hứng thú nào với nhau thì sẽ chẳng ai nhắc đến. Nhưng nếu đã có chút cảm tình, thì sớm muộn cũng sẽ đối mặt.Ít nhất hiện tại, giữa cô và Chương Nhất Cách vẫn tồn tại một chút thiện cảm. Không phải kiểu rung động mãnh liệt, nhưng cũng không thất vọng. Cả hai đều muốn tìm hiểu thêm về đối phương.Nghĩ vậy, Đường Diệc Ninh mở lời với giọng nhẹ nhàng:"Anh từng có bạn gái chưa?"Chương Nhất Cách hơi sững người, nhíu mày, vẻ mặt có chút… khó xử?Phản ứng ấy khiến Đường Diệc Ninh thấy hơi khó hiểu. Mãi một lúc sau anh mới lên tiếng:"Không thể gọi là bạn gái… chỉ là tôi từng thích một người. Nhưng cô ấy không thích tôi.""Yêu đơn phương sao?" Đường Diệc Ninh hỏi."Thực ra thì… cũng từng quen nhau, khoảng hai tháng. Không công khai. Coi như là thử xem có hợp không, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn chia tay với tôi.""À…" Đường Diệc Ninh khẽ đáp.Cô đâu còn là cô gái ngây thơ, đủ để hiểu cái gọi là "quen nhau hai tháng" và "không công khai" nghĩa là gì. Có thể họ từng có những mối quan hệ thân mật vượt mức bạn bè.Trời ạ, sao anh chàng này lại có trải nghiệm kỳ lạ như thế?Nhưng mà hai tháng… so với sáu năm của cô thì chẳng đáng là gì."Chuyện này… có thể kể được sao?" Chương Nhất Cách đẩy gọng kính, chợt cảm thấy không ổn, liền nói tiếp, "Tôi có phải không nên nói với cô mấy chuyện này không? Nhưng tôi không muốn giấu cô.""À, không sao đâu." Đường Diệc Ninh mỉm cười, như để chứng minh điều đó, cô cũng thành thật nói,"Tôi cũng từng thích một người. Nhưng người đó không thích tôi. Tôi từng quen anh ấy, cũng không công khai. Tôi nghĩ mình cần nói rõ với anh chuyện này. Dĩ nhiên, hiện tại tôi và anh ta không còn liên lạc nữa."Chương Nhất Cách mở to mắt nhìn cô. Đường Diệc Ninh bị ánh mắt ấy nhìn đến có chút bối rối:"Sao thế?"Chương Nhất Cách nhẹ giọng hỏi:"Cô… vẫn còn thích anh ta sao?"Giọng anh có chút run.Trong đầu Đường Diệc Ninh như có tiếng "oành" vang lên. Cô nhìn thấy ánh mắt Chương Nhất Cách, nghe được ẩn ý trong câu hỏi ấy — anh đang ngầm nói cho cô biết, anh vẫn còn thích người kia, chưa từng thay đổi.Vậy còn cô thì sao?Chương Nhất Cách đang nghiêm túc tìm hiểu cô. Họ đang ngồi đây, ăn cơm nói chuyện vui vẻ. Cô còn đặc biệt chọn váy đẹp, trang điểm kỹ càng.Cô từng tự nhủ: chàng trai trước mặt này rất xuất sắc, lại hiền lành, điều kiện kinh tế không tệ. Nếu quen anh ấy, cô có thể bắt đầu một mối quan hệ thực sự — hẹn hò đàng hoàng dưới ánh mặt trời, cùng nhau xem phim, đi công viên giải trí, uống trà sữa ở những quán hot, chụp ảnh đôi thật ngọt ngào.Và có thể đường đường chính chính giới thiệu: "Đây là bạn trai tôi."Nhưng trong sâu thẳm trái tim cô, vẫn còn cất giữ hình bóng của Giang Khắc.Chương Nhất Cách là một chàng trai rất trong sáng, có lẽ do làm việc trong phòng thí nghiệm quá lâu nên tính cách đơn thuần, suy nghĩ thẳng thắn. Chính vì thế, anh mới có thể trực tiếp hỏi:"Cô còn thích anh ta không?"Đường Diệc Ninh không dám trả lời. Trước đó, khi Chương Nhất Cách nhắc đến Giang Khắc, tim cô còn run lên.Thật nực cười. Hóa ra trong lòng Chương Nhất Cách cũng có một người.Nửa sau bữa tối, hai người đều không còn hào hứng, không nói chuyện nhiều như lúc đầu.Sau khi ăn xong, Chương Nhất Cách là người thanh toán. Họ cùng rời khỏi trung tâm thương mại. Anh nhìn quanh rồi chỉ về phía trước:"Chúng ta đi dạo một chút nhé? Tôi chưa từng đến đây, phía trước hình như khá nhộn nhịp."Đường Diệc Ninh gật đầu, sóng bước đi cùng anh.Khu vực này là một khu thương mại lớn, hai bên đường có rất nhiều cửa hàng. Nhiều gia đình sau bữa tối cũng đưa nhau ra dạo mát.Đường Diệc Ninh im lặng suốt quãng đường. Chương Nhất Cách là người tinh ý, dù cô không trả lời câu hỏi ban nãy, anh vẫn hiểu — trong lòng cô hiện tại, không trống rỗng.Anh hiểu cảm giác đó. Rõ ràng trong lòng có một người, nhưng vì đủ thứ rào cản mà không thể ở bên nhau. Bọn họ lại là những người biết nghe lời, sống theo nề nếp từ nhỏ, đến tuổi thì yêu đương, kết hôn.Với lần xem mặt này, anh nghiêm túc. Và anh tin, Đường Diệc Ninh cũng như vậy. Họ thực sự đang tìm hiểu đối phương, muốn biết liệu có thể bắt đầu một mối quan hệ mới hay không.Cô còn trẻ, xinh đẹp, rất phù hợp để kết hôn.Anh cũng là người trưởng thành, ổn định, hoàn toàn đáp ứng tiêu chuẩn chọn bạn đời của cô.Chỉ tiếc rằng… trong lòng mỗi người đều đang giữ lại một hình bóng khác.Đi được một đoạn, Đường Diệc Ninh đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn vào một cửa hàng ven đường, không bước tiếp nữa.Chương Nhất Cách nhận ra điều đó, nhìn theo ánh mắt cô. Đó là một cửa hàng gà chiên tên "Hương Ca Ca", bảng hiệu đỏ rực với hình con gà vàng đang nheo mắt đầy vui nhộn.Anh hỏi:"Cô muốn ăn không? Để tôi mua.""Không… tôi không muốn ăn. Hồi còn đi học ăn nhiều lắm rồi." Cô chỉ vào cửa hàng đó, nhẹ giọng nói,"Chính là ở Hương Ca Ca mà tôi quen bạn trai cũ. Không phải chi nhánh này, là cửa hàng bên cổng bắc trường A. Sáu năm."Lần đầu tiên, cô dùng từ "bạn trai cũ", mang theo chút tức giận lẫn đau xót:"Hồi đó anh ấy làm thêm ở cửa hàng gà chiên. Tôi đi tìm việc, lần đầu tiên nói chuyện với anh ấy là ở đó."Đường Diệc Ninh cảm thấy mình như phát điên. Đột nhiên cô rất muốn nói hết mọi chuyện, dù là với một người chỉ mới gặp lần đầu.Câu chuyện cô và Giang Khắc quen nhau, cô chưa từng kể với ai — kể cả Phan Lôi hay Ngô Đan Na. Nhưng cô lại nhớ rõ như in, chưa từng quên.Chương Nhất Cách là người kỳ lạ. Vậy mà lại rất tò mò, giống như một diễn viên phụ đóng vai bạn thân luôn nghiêm túc hỏi:"Rồi sao nữa? Hai người cùng làm ở đó à?""Không, cửa hàng đó không nhận thêm người." Đường Diệc Ninh nhớ lại, rồi bất giác bật cười:"Hôm đó tôi cố tình làm khó anh ấy, nói chuyện dai dẳng là vì… vì anh ấy đẹp trai quá."Chương Nhất Cách: "Hả?"Đường Diệc Ninh lại đổi sắc mặt:"Nhưng bạn tôi đều bảo anh ấy là đồ tồi, là tên khốn!""Khốn...?" Chương Nhất Cách hơi sững người vì cách cô gọi, "Anh ta đối xử với cô không tốt à?""Họ đều nói thế! Tôi cũng không dám phản bác. Thật ra… tôi thấy anh ấy vẫn tốt với tôi mà!" Đường Diệc Ninh quay sang nhìn Chương Nhất Cách, khóe mắt đỏ hoe, giọng nghẹn lại,"Xin lỗi… xin lỗi… tôi không nên đến buổi xem mặt này.""Không không không, đừng khóc!" Chương Nhất Cách hoảng hốt, lục tìm khăn giấy trong balo, đưa cho cô."Đừng khóc mà, tôi hiểu, thật sự hiểu! Có những tình cảm không được chấp nhận, nhưng lại chẳng thể quên. Cảm xúc và ký ức đâu phải là số liệu thí nghiệm mà có thể xóa đi. Cô Đường, tôi hiểu cô nghĩ gì, nhưng chúng ta cần phải bước tiếp… trừ khi cô định sống một mình suốt đời, còn không thì… thì cũng phải tiếp tục tìm kiếm thôi…"Anh vụng về an ủi, còn Đường Diệc Ninh thì ôm mặt khóc nức nở, vai gầy run lên từng đợt.Chương Nhất Cách rối trí. Người đi đường bắt đầu nhìn anh bằng ánh mắt đầy hoài nghi như đang xem… “tra nam”. Anh vội nắm lấy cánh tay Đường Diệc Ninh, liên tục nói:"Chúng ta đi chỗ khác nhé, tìm một nơi yên tĩnh rồi nói tiếp. Cô muốn tâm sự gì cũng được, đừng để trong lòng. Nói ra sẽ nhẹ hơn. Thật đấy, cứ coi tôi là… cái thùng rác. À không, bác sĩ tâm lý, miễn phí..."____________________________________________________Lời tác giả:Nhân lúc hai nhân vật chính đang ở giai đoạn "nghỉ chơi" không liên lạc gì với nhau, mình muốn chen vào một đoạn hồi ức, kể một chút về khoảng thời gian lúc hai người mới quen nhau.Khi đó, Tiểu Giang vẫn còn là một cậu trai 19 tuổi, đúng kiểu "cún con" dễ thương cực kỳ~ Còn Tiểu Đường thì cũng năng động, hoạt bát hơn bây giờ rất nhiều. Mình viết đoạn đó mà thấy vui ơi là vui.Hồi ức này dài khoảng 4 chương, đến chương thứ 5 thì quay lại hiện tại nha.Ai bảo mình là người có sẵn bản nháp chứ ~