Cô Đường Đã Kết Hôn Chưa Sinh Con

Chương 32



Chủ nhật tuần trước nữa, Đường Diệc Ninh đi xem trận chung kết bóng đá của Chương Nhất Cách, tình cờ gặp Giang Khắc, rồi lại đụng phải một cơn mưa rào sấm chớp, bị ướt như gà rơi vào nồi canh.Chủ nhật tuần trước, cô đưa Giang Khắc đến bệnh viện khám vai, trưa ăn tôm hùm đất, chiều đi xem nhà, đến chiều tối thì bàn chuyện hợp đồng, bận rộn suốt cả ngày.Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, cuộc sống của cô đã thay đổi đến mức trời long đất lở. Từ độc thân thành người đã kết hôn, từ không có nhà thành có nhà, từ trợ lý chuyển thành nhân viên kinh doanh. Hiện tại lại đứng trước một lựa chọn: có nên từ chức hay không?Chủ nhật này, cô quyết định tạm gác hết mọi chuyện sang một bên, nghỉ ngơi cho thật đã.Đường Diệc Ninh ngủ một giấc đến hơn 10 giờ sáng. Khi tỉnh dậy, trong phòng rất yên tĩnh. Cô trở mình, thấy Giang Khắc đang ngồi trước bàn làm việc dùng máy tính. Anh không mặc áo, đeo kính, gõ bàn phím rất nhẹ tay, rõ ràng là không muốn đánh thức cô.“Anh dậy từ mấy giờ rồi?” Đường Diệc Ninh duỗi người trên giường, “Đang làm việc à?”Giang Khắc quay lại nhìn cô: “Dậy lúc 8 giờ, có chút việc cần xử lý. Em không ngủ nữa à?”Đường Diệc Ninh quấn chăn trở mình qua lại: “Ừm~ ngủ đủ rồi.”Giang Khắc đến mép giường ngồi xuống, xoa mặt cô một cái: “Vậy dậy ăn sáng kiêm luôn bữa trưa đi. Đồ ăn hôm qua mang về còn thừa, tối nay nấu mới, được không?”Đường Diệc Ninh nói: “Được, em muốn ăn mì bò.”Giang Khắc nhướn mày: “Lúc nào cũng chọn món ngon.”Đường Diệc Ninh rời giường đi rửa mặt, Giang Khắc lấy đồ ăn còn lại trong tủ lạnh ra, gọi vào nhà vệ sinh: “Có muốn thêm trứng chiên không?”Đường Diệc Ninh cũng lớn tiếng đáp: “Muốn!”“Rau thì sao?”“Rau xanh, xà lách, cứ có lá là được.”Giang Khắc lục tung tủ lạnh, chẳng thấy một mẩu rau nào, chỉ tìm được một quả dưa leo.Anh cầm quả dưa leo đến cửa nhà vệ sinh, hỏi: “Chỉ có dưa leo thôi, anh cắt ra bỏ vào mì nhé, em ăn không?”Đường Diệc Ninh đang đánh răng, đầy miệng bọt, nói ú ớ: “Ăn~ nửa quả là được.”Giang Khắc quay lại bàn bếp nấu mì, thầm nghĩ: Đường Diệc Ninh ăn mì bò, anh thì chỉ còn thịt gà luộc, vừa nhạt vừa phải chấm nước tương, ăn mì kiểu gì mà có vị cho nổi?Anh lắc đầu thở dài, cảm thấy mình đúng là rước về một vị tổ tông.Ăn xong mì, Giang Khắc tiếp tục làm việc, Đường Diệc Ninh nằm trên giường chơi điện thoại, chơi một lúc lại ngủ quên. Đến khi Giang Khắc làm xong, gập laptop lại, hét lớn một tiếng: “Đi! Đi siêu thị!”Đường Diệc Ninh bị giật mình tỉnh dậy: “Gì, chuyện gì vậy?”Giang Khắc với cái thân hình cao to ấy, lập tức nhảy lên giường, làm giường nhỏ rung lên như động đất. Anh kéo tay cô lôi dậy: “Đi siêu thị mua đồ! Sáng ngủ, chiều cũng ngủ, em là heo à?”Đường Diệc Ninh ngơ ngác nhìn anh, phản ứng xong mới cãi lại: “Anh mới là heo!”Trước khi ra khỏi nhà, cô mặc chiếc váy liền thân mới mua, màu xanh ngọc nhạt, xoay người hỏi Giang Khắc: “Đẹp không?”Giang Khắc liếc một cái rồi đáp: “Đẹp.”Thái độ không hẳn là qua loa, nhưng rõ ràng chẳng để tâm. Đường Diệc Ninh nghi ngờ cho dù cô có khoác bao tải, anh cũng sẽ nói là “Đẹp”.Hai “con heo” ra khỏi nhà thì trông cũng khá ra dáng. Giang Khắc mặc áo thun với quần thể thao, Đường Diệc Ninh thì diện váy xinh xắn, khiến Giang Khắc nhìn chiếc váy mà từ bỏ ý định đi siêu thị bằng xe điện.Trước đây anh toàn chạy xe điện đi siêu thị, có khi cả tuần cũng chẳng đụng đến ô tô. Gần đây thì khác, phải đổ xăng tận hai lần.Dạo này Giang Khắc tiêu hơi nhiều: mua quà cho bố mẹ vợ, mời Vưu Đạt đi ăn, còn tiền xăng xe… Nhưng mấy cái đó vẫn chưa đáng kể, chiều nay anh còn hẹn với Tiểu Chiêm ra ngân hàng đóng tiền trả trước, mới là khoản “sát thương cao nhất”.Qua hôm nay, tiền tích lũy bao năm của anh chính thức bị vét sạch.Siêu thị cách chung cư không xa. Tầng hai bán đồ sinh hoạt, tầng một bán thực phẩm tươi. Giang Khắc chọn ít kem đánh răng, thuốc xịt muỗi, sữa tắm và khăn giấy. Đường Diệc Ninh cũng cầm vài gói băng vệ sinh. Xong rồi hai người cùng đi mua đồ ăn.Đi ngang qua quầy snack, Đường Diệc Ninh nói: “Mua ít đồ ăn vặt đi, em muốn ăn xí muội.”Giang Khắc đưa xe đẩy cho cô: “Tự chọn đi, anh đi lấy sữa.”Khi anh quay lại với một thùng sữa, thấy trong xe đã đầy xí muội, khoai tây lát, đậu nành rang và khô bò.Giang Khắc cầm một gói khô bò nhìn giá, rồi thở dài trong lòng vì ví tiền ngày càng teo tóp. Anh hỏi: “Tối muốn ăn gì? Phía trước là khu đồ tươi, tiện thì mua luôn.”Đường Diệc Ninh nói: “Em muốn ăn cá om dưa.”“Cái đó phải ra chợ mới mua được cá sống rồi nhờ cắt, siêu thị không làm.” Giang Khắc gạt đi, “Đổi món khác đi.”Đường Diệc Ninh nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy ăn vịt kho đi.”“Anh nấu không ngon, siêu thị bán thì ăn không nổi.” Giang Khắc tiếp tục từ chối, “Đổi món nữa.”Đường Diệc Ninh không vui, quay đi phía trước: “Thôi, anh nấu gì em ăn nấy.”Giang Khắc đẩy xe đi bên cạnh, hơi cúi người hỏi: “Tôm hùm đất, ăn không?”Đường Diệc Ninh sững người, mặt đỏ bừng: “Không ăn!”“Vì sao?” Giang Khắc hỏi, “Lần trước em còn nói thèm mà, ở đây có bán tôm sống.”Đường Diệc Ninh đáp: “Em không tin tay nghề của anh, cũng không tin cái bếp từ ở nhà.”Giang Khắc nhún vai, không ép nữa. Cuối cùng, họ mua một gói cánh gà giữa, định làm gà kho tàu.Mua xong, Giang Khắc đẩy xe, Đường Diệc Ninh khoác tay anh, đi sóng vai. Tư thế này với cô rất mới lạ, cũng rất thân mật, trước đây cô chưa từng trải qua.Trên đường ra bãi đỗ xe có mấy cửa hàng, trong đó có tiệm bánh kem. Đường Diệc Ninh kéo tay Giang Khắc lại: “Vài hôm nữa là sinh nhật anh rồi, để em đặt bánh kem cho anh nhé.”Giang Khắc nhìn tiệm bánh đó, nhíu mày: “Vào thứ mấy vậy?”“Thứ Sáu.” Đường Diệc Ninh mỉm cười ngẩng đầu nhìn anh, “Em định tổ chức sinh nhật cho anh.”Giang Khắc im lặng vài giây rồi hỏi: “Chẳng phải em còn phải đi làm sao?”Đường Diệc Ninh đáp: “Làm xong ca là có xe đưa về, sáng thứ Bảy lại có xe qua đón đi làm, cũng chẳng ảnh hưởng gì.”Giang Khắc suy nghĩ một chút, nói: “Công ty anh phát phiếu mua bánh kem nhân dịp sinh nhật, trị giá hai trăm tệ.”“Hả?” Đường Diệc Ninh mừng rỡ, “Anh chưa từng nói với em nha! Những năm trước anh dùng phiếu đó làm gì?”Giang Khắc: “Anh đều bán đi, đăng lên chợ đồ cũ hoặc bán lại cho đồng nghiệp.”Đường Diệc Ninh: “……”“Năm nay thì sao?” Cô lại hỏi, “Anh cũng định bán à?”Giang Khắc lắc đầu: “Năm nay chưa phát, chắc tuần sau mới có.”Đường Diệc Ninh lập tức tươi cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, níu lấy tay Giang Khắc: “Vậy anh lấy về đi, để em đặt bánh, cho em chọn nha! Là đặt ở tiệm rồi tự đi lấy hay đặt online giao đến?”Giang Khắc: “Anh cũng không biết.”“Không sao, có phiếu rồi thì đâu cần tốn tiền.” Đường Diệc Ninh vui vẻ nói, “Vậy quyết định thế nhé, tối ngày 19 em sẽ về làm sinh nhật cho anh, anh nhớ tan ca sớm một chút, chờ em về ăn cơm nha.”Trong lòng Giang Khắc có cảm giác là lạ, ngưa ngứa, nhồn nhột, nhưng cũng có chút ấm áp. Một lúc sau anh mới gật đầu: “Được.”Về đến chung cư, cất đồ xong, Giang Khắc lại ra ngoài, đến Vân Dao gặp Tiểu Chiêm để trả tiền đặt cọc.Tận đến chập tối anh mới về, cả người mệt rã rời ngã xuống giường, mắt nhìn trân trân lên trần nhà, lẩm bẩm: “Anh hết tiền rồi.”Đường Diệc Ninh ngồi xuống cạnh anh, vuốt tóc anh, nói: “Tội nghiệp quá đi mất.”“Em nói xem mình nên trả góp trong mấy năm thì được?” Giang Khắc nghiêng người, nắm lấy tay cô hỏi, “Tiểu Chiêm khuyên là 20 năm, nhưng anh thấy hơi lâu, 15 năm thì sao? Thật ra 10 năm cũng được, anh còn có quỹ công ty.”“Thôi 15 năm đi.” Đường Diệc Ninh nói, “Nếu là 10 năm thì mỗi tháng phải trả rất nhiều, áp lực lớn quá.”Cô không có quỹ công ty, phần lớn những trợ cấp tư nhân đều không được duyệt, nên cũng chẳng nhắc đến chuyện chứng minh thu nhập với công ty nữa. Nghe ý tứ Giang Khắc, thì với thu nhập hiện tại của cô cũng chẳng giúp ích được gì. Đường Diệc Ninh không muốn tranh luận vấn đề này với anh thêm nữa.Sau đó, Giang Khắc đi nấu cơm tối. Đường Diệc Ninh rảnh rỗi chẳng có việc gì nên đi vào nhà tắm giặt đồ.Chủ nhà lắp cho họ cái máy giặt cũ mèm, mỗi lần bật lên là “lạch cạch lạch cạch” như sắp bung ra từng mảnh. Giang Khắc thường chỉ dùng máy giặt để giặt chăn ga, quần áo mùa đông, còn đồ mùa hè thì đều giặt tay.Đường Diệc Ninh giặt xong đồ lót, vớ, rồi đến áo thun và váy liền, cuối cùng là quần jean của Giang Khắc.Cô ngâm quần vào nước có bột giặt, trải ra nền nhà dưới vòi sen, ngồi xổm xuống chà bằng bàn chải.Giang Khắc đi vào đi vệ sinh, cũng chẳng kiêng dè gì cô. Thấy cô đang chà rất hăng, anh nói: “Em cứ để đó đi, lát nữa anh giặt.”Đường Diệc Ninh đáp: “Chỉ còn cái quần này, giặt xong là xong việc rồi.”Giang Khắc nói: “Sau này tụi mình mua máy giặt lồng ngang, 10 ký.”Đường Diệc Ninh cười nói: “Được thôi, tủ lạnh cũng mua cái lớn hơn, anh toàn nhét đồ vào đấy mà.”Cuối cùng cũng giặt xong, Đường Diệc Ninh bê chậu đồ vào phòng, cùng Giang Khắc phơi đồ lên giá trước cửa sổ.Chung cư này quy định không được phơi đồ ngoài cửa sổ, người thuê phải phơi đồ trong nhà. Phòng của họ hướng nam, may ra còn có chút nắng. Mấy hộ hướng bắc thì thảm hơn, đồ mãi không khô được.Bữa tối vẫn ăn trên bàn làm việc, có một đĩa cánh gà kho, một đĩa trứng xào cà chua, một tô canh bí đao hầm thịt bằm.Hai người ngồi sát bên nhau, quần áo treo ngay cạnh, trong phòng thoang thoảng mùi bột giặt.Đường Diệc Ninh hỏi: “Căn nhà này khi nào hết hạn thuê?”Giang Khắc đáp: “Giữa tháng Mười, ngày mấy thì anh quên rồi. Anh đã nói với chủ nhà là không gia hạn nữa. Đến tháng Mười là tụi mình phải chuyển đi rồi, thế nào cũng phải chuyển.”Đường Diệc Ninh vừa gặm cánh gà vừa mơ màng: “Ừm, có thể ở phòng rộng hơn, thích quá.”Giang Khắc nhìn gương mặt tươi cười của cô, không nhịn được giơ tay búng nhẹ lên trán cô. Đường Diệc Ninh “Ái da” một tiếng, xoa trán lườm anh: “Anh đánh em làm gì?”Giang Khắc cứ thế nhìn cô, nhìn mãi không chán. Bất chợt, anh kéo đầu cô vào ngực mình, tay xoa loạn mái tóc đuôi ngựa đang buộc gọn của cô.Đường Diệc Ninh vật lộn với anh: “Anh làm cái gì vậy! Bị bệnh à!”Cô hay bảo anh bị bệnh, mà Giang Khắc cũng thấy có lẽ mình thật sự “bị bệnh”. Nhiều lúc những việc anh làm đều chẳng hợp với lý trí, có phần trẻ con và ngốc nghếch
Anh chưa kịp suy nghĩ gì thì đã hành động mất rồi.Như bây giờ, mới ăn được nửa bữa cơm, anh đã bế Đường Diệc Ninh bổng lên, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.Đường Diệc Ninh nhìn anh với ánh mắt dịu dàng, hai tay ôm cổ anh.Chiếc giường 1m2 quá nhỏ, khiến người ta chẳng thể xoay sở được gì. Giang Khắc mơ mộng có một cái giường lớn 1m8, trải đệm cao su xịn xò, đầu giường treo bức ảnh cưới to đùng. Nghe quê mùa thật, nhưng hầu như phòng tân hôn nào cũng như thế.Không biết Đường Diệc Ninh thích rèm cửa màu gì. Anh thích màu xanh lá non, nhìn tươi mát, có cảm giác đầy sức sống. Còn nội thất thì sao? Trắng, màu gỗ tự nhiên, hay nâu đậm? Còn ga giường? Màu khói xám có vẻ sang đấy chứ.Cứ để sau rồi tính.Giang Khắc ôm Đường Diệc Ninh trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên mũi, môi và mắt cô như gà mổ thóc. Hương thơm ngọt ngào của bột giặt vẫn quanh quẩn, người phụ nữ trong vòng tay anh cũng ngoan ngoãn đáp lại. Giang Khắc khẽ gọi: “Vợ ơi.”Má Đường Diệc Ninh ửng hồng, đôi mắt chớp chớp không nói gì.Giang Khắc lại gọi: “Vợ à.”Giọng anh hơi trầm, già dặn hơn tuổi, đầy từ tính.Đường Diệc Ninh vẫn không đáp. Giang Khắc không vừa lòng: “Em chưa gọi anh.”Đường Diệc Ninh lưỡng lự một lúc, cuối cùng khẽ nói: “Chồng.”Tim Giang Khắc như nhảy lên, đôi mắt càng thêm thâm trầm, nụ hôn cũng dần sâu hơn, đầu lưỡi ẩm ướt quấn lấy cô...________________________________________Sáng thứ Hai, Đường Diệc Ninh không để Giang Khắc đưa cô đến bến xe buýt, mà sáu giờ rưỡi sáng, Giang Khắc chở cô bằng xe điện đến trạm Bảo Khoa.Chiếc mũ bảo hiểm hồng nhạt vẫn luôn cất trong cốp xe điện, Giang Khắc đội giúp cô, cài dây ngay ngắn dưới cằm. Đường Diệc Ninh ngồi sau anh, ôm chặt eo, chiếc xe điện bon bon trên đường, chỉ vài phút sau đã đến cổng C của trạm Bảo Khoa.Đường Diệc Ninh xuống xe, trả lại mũ cho anh, đứng bên xe nhìn anh một lúc rồi nói: “Giang Khắc, em quyết định nghỉ việc rồi.”Giang Khắc sững người. Mấy ngày nay anh luôn tránh nhắc đến chuyện này, Đường Diệc Ninh cũng không đề cập, trước đó cô còn rất kiên quyết rằng không thể nghỉ. Anh không hiểu sao cô lại đổi ý đột ngột như vậy.“Từ nhà mình đến Tinh Vân Phường xa quá.” Đường Diệc Ninh cười khổ, “Anh nói đúng, khoảng cách như vậy ảnh hưởng đến hiệu quả công việc. Em đã nghĩ rồi, sau này em sẽ dọn đến nhà mới ở, rồi tìm việc lại ở Vân Dao. Làm sale thì chắc dễ kiếm việc, đến lúc đó em xem có công ty nào tuyển không, chỉ sợ không có kinh nghiệm, người ta không nhận.”Giang Khắc nói: “Cứ từ từ tìm, đừng vội. Em luôn nghiêm túc trong công việc, chắc chắn sẽ tìm được việc phù hợp.”“Chỉ là em thấy có lỗi với Bành tỷ.” Đường Diệc Ninh nói, “Chị ấy đã giúp em rất nhiều. Vài hôm nữa chị ấy đi du lịch, em còn định giúp chị xử lý ít công việc. Nếu biết em nghỉ việc, chắc chị ấy không vui. Em định đợi chị ấy đi chơi về rồi mới nói, không muốn ảnh hưởng tâm trạng du lịch của chị ấy. Đến lúc đó để chị ấy mắng em vài câu cũng được.”Giang Khắc đưa tay vuốt má cô: “Có chuyện gì cứ gọi cho anh.”Đường Diệc Ninh gật đầu: “Ừm.”“Thứ Bảy, anh sẽ ra trạm xe đón em.” Giang Khắc nói, “Mình đến nhà ba mẹ em ăn cơm, tối lại về bên anh.”Đường Diệc Ninh đáp: “Được.”Cô chào tạm biệt Giang Khắc, vội vàng bước vào ga tàu điện ngầm.Giờ này vẫn chưa đến giờ cao điểm, trạm khá vắng, chỉ lác đác vài người chờ tàu.Đường Diệc Ninh đeo ba lô, đi thẳng đến sân ga, rồi quay đầu nhìn về hướng tàu sắp tới.Cô không biết quyết định của mình là đúng hay sai, chỉ biết ở thời điểm hiện tại, cô cần phải đưa ra quyết định.Cô hoàn toàn có thể tiếp tục làm ở Khải Huân.Nếu làm không tốt—vậy thì, mọi thứ kết thúc.Nhưng nếu làm quá tốt, cô lại càng khó rút lui.Bành Ngọc từng nói, làm nghiệp vụ rồi thì rất khó đổi sang nghề khác, không như làm đơn hàng, đi đâu, công ty nào cũng có thể làm được.Hơn nữa, dù làm tốt hay không, trong công việc luôn sẽ gặp khó khăn và chán nản. Có khi do làm việc quá lâu khiến người ta mệt mỏi, vào những lúc như thế, Đường Diệc Ninh sẽ rơi vào trạng thái không có ai để trút bầu tâm sự. Nếu cô than phiền với người nhà, khả năng cao sẽ nhận lại một câu trả lời lạnh lùng: “Sớm bảo con nghỉ việc mà không nghe, giờ than vãn thì có ích gì?”Đặc biệt là Giang Khắc, miệng lưỡi độc địa vô địch, ai mà biết anh sẽ chế nhạo cô đến mức nào.Đường Diệc Ninh trong lòng không ngừng cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng vẫn quyết định nghỉ việc.Cô nghĩ, mình còn trẻ, có thể đổi công ty, đổi ngành nghề, chỉ cần nỗ lực, chắc chắn sẽ bắt đầu lại được.Lợi ích tất nhiên cũng có, cô sẽ không còn vất vả như trước, có thể cùng Giang Khắc dọn về nhà mới. Xét về lâu dài, có lợi cho việc xây dựng và giữ gìn hạnh phúc gia đình nhỏ của họ.Đường Diệc Ninh thật sự muốn cùng Giang Khắc sống một cuộc sống tốt đẹp.Nhưng dù phân tích thế nào, Đường Diệc Ninh vẫn hiểu rõ, lần này, lại là cô đang nhượng bộ Giang Khắc.Cô âm thầm tự nhủ, đây nhất định là lần cuối cùng mình nhượng bộ anh ấy.________________________________________Những ngày sau đó trôi qua khá yên bình. Đường Diệc Ninh không nói lý do thật với Bành Ngọc khi xin nghỉ việc. Ngày 13/7, Bành Ngọc lên đường đi Thanh Hải, chuyến đi kéo dài tám ngày, dự kiến ngày 20 sẽ trở về.Đường Diệc Ninh giúp Bành Ngọc xử lý công việc, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Đồng thời cô cũng dốc lòng chỉ dẫn cho thực tập sinh, mong cô bé sớm thành nghề.Cô vẫn luôn ghi nhớ chuyện phải tiếp đón tổng giám đốc Hoắc của Á Sĩ Mân, nhưng mấy ngày trước vẫn chưa thấy tin tức gì. Hôm nay, vừa mới phơi trà mạn mỹ ra hồ nước muối như lời dặn của Bành Ngọc thì nhận được điện thoại báo tin: Giám đốc Lư nói đoàn khảo sát của tổng giám Hoắc sẽ đến Khải Huân vào sáng ngày 19 để khảo sát. Cô và người bên bộ phận thiết kế sẽ phối hợp với tổng Lưu tiếp đón.“Đừng để người bên bộ phận nghiệp vụ khác xen vào, có vài người thực sự rất tiểu nhân, chuyện này để tổng Lưu đứng ra gặp mặt là được.” Bành Ngọc dặn dò qua điện thoại. “Lần này tổng Hoắc sẽ dẫn mấy người bạn đến, đều làm trong ngành thời trang, xem như khách hàng tiềm năng. Em đừng tự đưa danh thiếp của mình, nhớ phát danh thiếp của chị cho họ, sau này chị sẽ tiếp quản. Em chỉ cần lo cho họ ăn uống no đủ buổi trưa, đừng để họ bị lạc trong xưởng, còn lại để tổng Lưu và người của thiết kế xử lý.”Đường Diệc Ninh gật đầu: “Vâng, chị Bành, buổi trưa chi phí ăn uống khoảng bao nhiêu?”Bành Ngọc nói: “Tùy số lượng, mỗi người khoảng hai-ba trăm, cứ đi chỗ nhà hàng chúng ta hay tiếp khách là được, em biết rồi đấy.”“Được rồi,” Đường Diệc Ninh nói, “Em sẽ đặt phòng riêng.”Ngày 19 tháng 7 rơi vào thứ sáu, trùng đúng sinh nhật Giang Khắc. Khi Đường Diệc Ninh đang đợi đoàn Á Sĩ Mân ở sảnh tầng 1 tòa nhà văn phòng, trong đầu cô đã bắt đầu lên kế hoạch cho buổi tối.Đoàn khách dự kiến sẽ rời đi vào buổi chiều, cô có thể tan làm đúng giờ lúc 5 giờ, đón xe về Tiền Đường, đến trạm Bảo Khoa khoảng sau 7 giờ. Bánh sinh nhật đã đặt trước, cô phải đến tiệm lấy hàng, mà gần trạm Bảo Khoa cũng có một tiệm, cuối tuần trước cô đã chọn mẫu sẵn, nên chỉ cần tiện đường là có thể lấy được.Khoảng hơn 10 giờ, ba chiếc xe lần lượt chạy vào cổng xưởng Diện Liêu Khải Huân. Đường Diệc Ninh cùng tiểu Mang theo tổng Lưu ra ngoài đón.Để thể hiện sự tôn trọng, Đường Diệc Ninh đặc biệt mặc áo sơ mi trắng, chân váy công sở và giày cao gót, áo sơ mi sơ vin gọn gàng, trông cao ráo thanh thoát. Tóc cô buộc gọn sau đầu, trang điểm nhẹ nhàng, toát lên phong thái một nữ nhân viên công sở chỉn chu, dễ gần.Tiểu Mang cũng mặc sơ mi và quần tây, nhìn dãy xe hơi đang đến, khẽ nói với Đường Diệc Ninh: “Toàn là siêu xe, không cái nào dưới 200 vạn.”“Ghê vậy,” Đường Diệc Ninh nhận ra chiếc Mercedes và Ferrari, còn những xe khác thì không rõ. Cô nhìn một chiếc siêu xe màu đen với đầu xe to và biểu tượng thiên thần nhỏ màu vàng kim phía trước, liền hỏi: “Chiếc kia gắn thiên thần nhỏ là xe gì vậy?”Tiểu Mang nói: “Rolls-Royce đó, chiếc này chắc tầm 5–600 vạn.”Đường Diệc Ninh lại trầm trồ: “Trời ơi!”Một chiếc xe đó có thể mua được ba căn nhà Giang Khắc đang ở!Cửa xe lần lượt mở ra, người trong xe bước xuống, có cả nam lẫn nữ, tuổi tác khác nhau, ai cũng ăn mặc rất chỉn chu.Chiếc có biểu tượng thiên thần bước ra ba người, trong đó một chàng trai trẻ cực kỳ nổi bật: cao ráo, da trắng, dáng người thẳng tắp, mặt mũi điển trai, tóc nhuộm nhạt, cằm và mũi rất thon, đậm chất nam thần. Chỉ có điều…Đường Diệc Ninh nhìn bộ quần áo anh ta mặc mà khó hiểu nổi — một chiếc áo sơ mi may theo kiểu không theo quy chuẩn, phía trước ngắn sau dài, bên trái ngắn bên phải dài, trên vạt còn có mấy lỗ rách, màu sắc xám xịt. Kết hợp với chiếc quần bó màu đen, nhìn chẳng khác gì… mặc một cái bao tải.Đây là kiểu “high fashion” của nhà thiết kế sao?Giám đốc Lưu đã tiến đến bắt tay chào hỏi từng người. “Bao tải” mặt mày lạnh lùng, sau khi bắt tay xong thì quay sang hỏi giám đốc Lư bên cạnh: “Bành Ngọc đâu?”“Chị ấy dẫn con đi du lịch rồi, Enrico, tôi đã nói với cậu rồi mà.” Giám đốc Lư chỉ vào Đường Diệc Ninh: “Đây là trợ lý của chị ấy, Tiểu Đường.”Đường Diệc Ninh vội bước tới, cúi đầu chào “Bao tải”, đồng thời đưa tay ra: “Anh là tổng giám Hoắc đúng không? Chào anh, tôi là trợ lý của giám đốc Bành, tên Đường Diệc Ninh, anh có thể gọi tôi là Tiểu Đường.”“Bao tải” chỉ liếc cô một cái, không bắt tay, quay đầu tiếp tục nói chuyện với tổng Lưu.Đường Diệc Ninh ngượng ngùng rút tay lại, âm thầm bĩu môi, chỉ mong sớm được tan ca.________________________________________Tác giả có lời muốn nói:Hoắc tổng giám: Hello, everybody!