Cô Đường Đã Kết Hôn Chưa Sinh Con

Chương 38



Mấy ngày sau, Đường Diệc Ninh không ngồi yên ở nhà chờ thông báo phỏng vấn mà tiếp tục gửi hồ sơ, đi phỏng vấn ở ba xưởng sản xuất và một công ty thương mại nước ngoài.Cô cũng tới chợ việc làm ở khu Tây Thành, mang theo hồ sơ đi từng gian hàng tuyển dụng. Một giám đốc nam đã gọi lại cho cô, hỏi cô có muốn làm lễ tân cho công ty của họ không, lương tháng 8 nghìn, làm hành chính, nghỉ hai ngày cuối tuần, có thưởng cuối năm và phụ cấp, thu nhập ổn định hơn 10 vạn mỗi năm.Đường Diệc Ninh suýt chút động lòng, liền ngồi xuống điền bảng đăng ký. Vị giám đốc kia thấy nội dung cô điền xong thì kinh ngạc hỏi:“Cô kết hôn rồi à?”Đường Diệc Ninh gật đầu: “Vâng.”“Trẻ vậy mà đã kết hôn?” Ông ta tỏ ra khó hiểu, nhận bảng đăng ký, nhưng thái độ lạnh nhạt hơn trước, chỉ nói cô về chờ thông báo phỏng vấn.Nhưng thông báo mãi vẫn không thấy.Trong lòng, Đường Diệc Ninh vẫn nghiêng về phía công ty sản xuất tủ bếp kia, cảm thấy buổi phỏng vấn của mình không tệ nên âm thầm mong đợi tin tốt. Nhưng một tuần trôi qua, không một tin nhắn được gửi đến. Cô biết, mình đã trượt.Cô thất vọng, lòng tự tin bị giáng một đòn. Giang Khắc an ủi:“Không sao đâu, từ từ tìm. Giờ trời nóng, vốn dĩ không phải mùa cao điểm tuyển dụng. Đợi thu sang, tháng 9, tháng 10 sẽ có nhiều vị trí hơn.”Ban đầu Đường Diệc Ninh cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Vân Dao lúc trước chỉ là một huyện nhỏ, không trực thuộc Tiền Đường, vì địa lý hẻo lánh mà rất nhiều xưởng chỉ tuyển người tại chỗ. Sau khi Vân Dao được nhập vào Tiền Đường và quy hoạch thành khu phát triển kinh tế – kỹ thuật, các xưởng lớn nhỏ mọc lên san sát, tạo thành một khu công nghiệp vùng ven thành phố.Ngành nghề phong phú, có xưởng chỉ bán nội địa, có xưởng bán xuất khẩu, có xưởng làm cả hai. Về lý, Đường Diệc Ninh là người bản địa, học ngành thương mại quốc tế, tốt nghiệp chính quy hệ chính thức, lại có kinh nghiệm làm việc, yêu cầu cũng không cao – tìm việc lẽ ra không khó. Nhưng cô phỏng vấn nhiều nơi, cả những công việc lương khởi điểm 6 nghìn cũng chấp nhận, cuối cùng vẫn biệt vô âm tín.Vào cuối tháng 8, một cơn bão đổ bộ Tiền Đường, mưa to gió lớn khắp thành. Đường Diệc Ninh cầm ô đi phỏng vấn, đến nơi thì người đã ướt sũng.Cô lấy tấm nilon bọc bằng tốt nghiệp, bằng cấp và chứng minh nhân dân ra, lau mồ hôi nước mưa, có phần lếch thếch mà vào phòng phỏng vấn. Lần này, cô lại nghe những câu hỏi quen thuộc:“Xin lỗi, chồng cô năm nay bao nhiêu tuổi?”“Anh ấy làm nghề gì, thu nhập khoảng bao nhiêu?”“Hai người đều còn trẻ mà đã kết hôn, có dự định sinh con trong hai năm tới không?”“Nếu chưa định sinh con thì sao lại vội vàng kết hôn?”Vì sao lại kết hôn sớm à? Hỏi Giang Khắc ấy!Đường Diệc Ninh cả người mệt mỏi, chỉ muốn hét lên với HR: Những câu hỏi này liên quan gì đến công việc? Thu nhập của chồng tôi liên quan gì tới năng lực làm việc của tôi? Tôi đã nói ba năm tới chưa định sinh con! Sao các người lại không tin? Không phải ai kết hôn cũng sẽ sinh con ngay đâu! Tôi thật sự muốn làm việc! Tôi mới 24 tuổi! Không muốn làm mẹ sớm như vậy!Nhưng tất cả những điều đó chỉ là giông bão trong đầu cô. Đối mặt với HR, cô vẫn giữ nụ cười ôn hòa, kiên nhẫn giải thích:“Chúng tôi kết hôn vì muốn cùng nhau mua nhà, tên nhà ghi cả hai người. Nếu không vì chuyện nhà cửa, chúng tôi cũng không kết hôn sớm như vậy.”HR có vẻ hiểu ra điều gì, còn trêu một câu:“À, vậy chồng cô thương cô lắm ha, nhà không ghi tài sản riêng trước hôn nhân.”Đường Diệc Ninh: “……”Cô hoàn toàn mất hứng với công ty này.Rời khỏi tòa nhà, cô bung dù, lại một lần bước vào mưa gió.Trong cơn gió bão, chiếc dù nhỏ bé chẳng chống nổi mưa cuồng phong. Lòng cô chua xót, lê bước gian nan trong mưa lạnh.Giờ đây cô đã hiểu, vấn đề nằm ở việc cô đã kết hôn mà chưa sinh con.Cô nhớ lại vài tháng trước từng trò chuyện với Thái Đông Đông. Khi đó, Đông Đông bảo bạn nữ cùng lớp mình rất khó tìm việc. Khi ấy Đường Diệc Ninh còn cảm thấy may mắn, vì lúc tốt nghiệp cô dễ dàng tìm được công việc.Nào ngờ chỉ ba tháng sau, cô cũng rơi vào tình cảnh như bạn học Thái Đông Đông, thậm chí còn tệ hơn. Tuổi 24-25 lưng chừng, đã kết hôn nhưng chưa có con, trong mắt các HR, mọi thứ như bằng cấp, năng lực, ngoại hình, kinh nghiệm… đều không đáng nhắc tới. Cô chỉ là “tử cung hình người” sẵn sàng mang thai bất cứ lúc nào – người có thể vào làm rồi nghỉ phép dài hạn vì sinh con.Trở về chung cư, Giang Khắc chưa tan làm. Cô tắm rửa xong, chán nản ngã xuống giường, gọi cho Ngô Đan Na kể hết chuyện gặp phải khi xin việc.“Tớ hối hận vì đã kết hôn.” Đường Diệc Ninh biết mình đang nói trong lúc nóng giận, nhưng cô thật sự quá uể oải. “Nếu không kết hôn thì đã chẳng bị hỏi mấy câu nhảm nhí đó, có khi giờ đã đi gặp khách hàng rồi ấy chứ!”Ngô Đan Na nói: “Bên chỗ tớ đang tuyển người, cậu có muốn qua không?”Đường Diệc Ninh đáp: “Xa quá, tớ chỉ có thể tìm việc quanh khu Vân Dao thôi. Bao nhiêu là xưởng mà! Tớ không hiểu, chỉ vì tớ kết hôn mà chưa sinh con mà bọn họ đều không nhận tớ, vậy có công bằng không chứ?”“Chuyện thường mà.” Ngô Đan Na bảo, “Bên tớ cũng chỉ thích tuyển nữ độc thân hoặc người đã có con rồi. Còn như cậu – vừa kết hôn, chưa sinh – thì người ta sợ cậu vào làm rồi mang thai, nghỉ sinh, rồi nghỉ chăm con, nghỉ tới nghỉ lui hai năm không ổn định. Ai mà không ngại. Có cô đồng nghiệp tớ như vậy đấy, HR còn nói sau lưng là cô ấy cố tình.”Đường Diệc Ninh tức tối: “Nhưng tớ thật sự chưa định sinh con vài năm nữa mà!”“Thì có ai biết chắc được đâu?” Ngô Đan Na nói, “Cái thai là nằm trong bụng cậu, đâu ai kiểm soát được. Mà một khi cậu mang thai thì chẳng ai dám đuổi việc, đuổi thì cậu có thể kiện. Nên người ta tránh từ đầu luôn. Sinh viên mới tốt nghiệp nhiều như vậy, ngành của cậu cũng không phải kỹ thuật đặc thù, người ta có nhiều lựa chọn hơn, việc gì phải chọn cậu?”“Ý cậu là… tớ sẽ mãi không tìm được việc? Đến cả vị trí lễ tân cũng không nhận tớ?” Đường Diệc Ninh bắt đầu lo lắng, “Không thể nào đâu?”“Cứ từ từ tìm. Giờ đang mùa nóng, bão liên miên, cậu nghỉ ngơi một tháng đi. Hai người còn đang sắp nhận nhà mà? Cậu có thể lo trang trí nhà cửa, Giang Khắc bận rộn như thế, cũng phải có người giúp một tay chứ.”Đường Diệc Ninh như muốn nổ tung đầu. Trang trí nhà á? Cô hoàn toàn không có tí kinh nghiệm nào!—Hai ngày sau, Đường Diệc Ninh cùng Giang Khắc tới Phòng quản lý bất động sản nhận sổ đỏ căn nhà mới. Giang Khắc cầm quyển sổ đỏ màu đỏ sẫm, cúi đầu xem rất kỹ, như đang kiểm tra từng câu từng chữ, còn nghiêm túc hơn lúc ký giấy đăng ký kết hôn.Xem xong, anh thở phào, ôm vai cô:“Đi thôi, đi nhận nhà.”Việc bàn giao diễn ra suôn sẻ. Tiểu Chiêm dẫn họ và chủ nhà cũ tới kiểm tra nhà, bàn giao điện, nước, gas và phí bất động sản. Chủ nhà cũ trịnh trọng trao chìa khóa cho Giang Khắc, vỗ vai anh nói:“Tiểu Giang, chúc mừng nhé. Từ nay, đây là tổ ấm mới của hai vợ chồng cậu.”Sau khi chủ cũ và Tiểu Chiêm rời đi, chỉ còn lại hai người họ trong căn nhà trống.Thời tiết vẫn nóng bức. Giang Khắc không tiếc tiền điện, bật điều hòa trung tâm, dang tay đứng đón luồng gió mát.Ngoài nhà vệ sinh và bếp, căn nhà trống trơn, không có đồ đạc gì. Sàn phòng khách lót gạch, phòng ngủ lót gỗ, tường quét sơn trắng. Đường Diệc Ninh đi một vòng, thấy nền nhà có vài vết trầy, tường có vết bẩn nhưng không ảnh hưởng sinh hoạt.Khi đang đi quanh phòng ngủ, đột nhiên có người chạy ào vào. Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Giang Khắc bế bổng xoay vòng.“A a a! Anh làm gì vậy!” Cô đi dép lê, bị xoay đến hoa mắt, một chiếc dép bay mất. Sau đó Giang Khắc mới đặt cô xuống.“Chúng ta có nhà rồi!” Anh phấn khích như đứa trẻ, ôm lấy vai cô, đối mặt với cô, nói liên tục:“Chúng ta có nhà rồi, Đường Diệc Ninh, căn hộ này là của chúng ta! Có sổ đỏ, có chìa khóa! Trang trí xong là có thể dọn vào ở!”Mấy ngày nay Đường Diệc Ninh luôn bị chuyện tìm việc làm phiền, tâm trạng không tốt. Nhưng khoảnh khắc này, cô cũng bị niềm vui của anh làm lây lan, cùng anh bật cười:“Ừ! Chúng ta có nhà rồi!”Giang Khắc dang tay ôm cô thật chặt. Cả hai người đều ướt mồ hôi, nhưng không ai chê ai. Anh vuốt nhẹ sau gáy cô, khẽ nói:“Anh đã mơ đến ngày này rất lâu rồi.”Cô tựa vào ngực anh, ôm eo anh, không nói gì thêm.Giang Khắc không giỏi mấy trò lãng mạn, nhưng với Đường Diệc Ninh, cái ôm này là đủ rồi. Cô hiểu rõ giấc mơ của anh, và cảm thấy hạnh phúc khi được chia sẻ khoảnh khắc thành hiện thực ấy.Họ ngồi bệt xuống nền gạch phòng khách, tựa lưng vào tường, Giang Khắc lấy sổ và bút ra, bắt đầu tính toán.“Lương anh mỗi tháng tầm 16-18 nghìn, công quỹ còn 5 nghìn, tất cả để trả nợ. Tức là mỗi tháng anh cần rút thêm 5 nghìn để trả khoản vay.”Khoản vay tổ hợp, trong 15 năm, mỗi tháng trả hơn 10 nghìn. Anh ghi con số đó xuống rồi nói:“Trả xong rồi, mỗi tháng còn dư khoảng hơn 10 nghìn. Cuối năm có thưởng 8 vạn , Vưu Đạt sẽ trả anh 3 vạn. Khi đó anh sẽ hoàn tiền cho em. Sang năm anh gom nửa năm tiền thưởng nữa rồi đi mua chỗ đậu xe, ở đây phải mất 12 vạn.”Toàn bộ 11 vạn tiết kiệm của Đường Diệc Ninh đều đã dùng để mua nhà, sau khi trừ thuế phí và môi giới, cũng tiêu mất hơn 6 vạn. Chủ cũ bán nhà rẻ vì không kèm chỗ đậu xe, chính vì vậy. (Note: Tui cũng ko hiểu chỗ tiền này mấy đâu hic, coi bản convert thấy nó linh tinh lắm, mng chịu khó nha)Cô tựa đầu vào vai anh:“Không cần trả em tiền đâu. Cuối năm có thưởng thì cứ đi mua chỗ đậu xe đi, không có bất tiện lắm. Thuê thì xa lắm.”Giang Khắc thở dài:“Anh mua xe chỉ hơn 4 vạn, mà cái chỗ đậu xe lại tận 12 vạn, chỉ là một mảnh đất nhỏ thôi mà!”Cô cười khúc khích:“Không còn cách nào, chủ đầu tư tính toán kỹ lắm
”“Tiền còn lại mỗi tháng dùng để trang trí nhà, mấy tháng đầu sẽ chật vật một chút, nhưng sang năm sẽ dễ thở hơn.” Anh nhìn sổ ghi chi chít con số, hỏi cô:“Em còn bao nhiêu tiền?”“Khoảng hơn 5 vạn.”“Anh còn thừa 2 vạn, lại vừa mới lãnh lương. Trang trí nhà đủ không?”“7 vạn mà mua đồ rẻ thì đủ.”Anh lắc đầu:“Nhà mình, không phải nhà trọ. Làm sao dùng đồ rẻ được? Tủ lạnh, máy giặt, TV, sofa, giường... phải mua loại tốt, dùng nhiều năm.”Anh nhớ lại lần trước Đường Diệc Ninh từng phỏng vấn một công ty chuyên về tủ bếp, liền mở điện thoại cho cô xem:“Lần đó anh có tìm hiểu sơ qua về cái gọi là thiết kế nội thất đồng bộ, thấy cũng hay. Toàn bộ tủ trong phòng đều do một bên làm, không cần phải đi mua riêng lẻ. Họ có thể thiết kế lên tận trần nhà, nhờ vậy tủ treo trần sẽ không bị bám bụi. Em biết không, căn hộ của mình mà làm kiểu thiết kế đồng bộ như vậy, em đoán tốn bao nhiêu tiền?”“Em không biết nữa,” Đường Diệc Ninh nói. “Hay là để em hỏi dì em nhé? Năm ngoái dì mới làm nội thất cho nhà Đông Đông, cũng theo kiểu này. Em từng qua xem rồi, chắc dì sẽ biết giá.”Giang Khắc đồng ý. Đường Diệc Ninh liền gọi ngay cho dì Vi Thu Mẫn. Dì nói:“Hay là con đưa Giang Khắc qua nhà Đông Đông xem căn hộ mới luôn? Tối tiện thể ở lại nhà ăn cơm với cả nhà.”Được mời ăn cơm, cả Đường Diệc Ninh và Giang Khắc đều vui vẻ nhận lời.Trước khi đi, Giang Khắc vẫn lưu luyến căn hộ mới, đi dạo quanh mọi phòng một vòng, chắc chắn các cửa sổ đều đóng kín, rồi mới dắt tay Đường Diệc Ninh xuống lầu, lái xe đến nhà dì Vi Thu Mẫn.Dì Vi sống ở khu phía Tây thành phố, mua căn hộ gần nhà mình cho con trai. Cả hai căn đều rộng. Căn của Thái Đông Đông diện tích 118 mét vuông. Dì dẫn Giang Khắc và Đường Diệc Ninh đi xem nhà mới, khi nghe nói căn này mua chưa đến 100 vạn, suýt nữa Giang Khắc sốc đến nghẹt thở.Anh chăm chú quan sát từng ngóc ngách. Dì Thu Mẫn nói:“Năm ngoái trang trí hết hơn 40 vạn, riêng phần thiết kế nội thất đồng bộ là hơn 7 vạn. Tính theo diện tích. Con xem, mấy cái tủ này đều làm sẵn theo kích thước phòng.”Giang Khắc hỏi:“Dì ơi, căn hộ của con làm thế chắc tốn khoảng 4 vạn đủ không?”“Khoảng đó, không vượt quá 5 vạn đâu,” dì đáp. “Chất liệu thì con đừng chọn loại quá xịn cũng đừng chọn loại tệ quá, lấy loại trung bình, sản xuất trong nước là được. Làm nhiều tủ một chút, ở lâu rồi đồ sẽ nhiều, chỗ chứa rất quan trọng.”Giang Khắc ghi nhớ lời dặn, ngắm nhìn căn nhà. Phong cách hiện đại trẻ trung, nội thất đầy đủ, mọi thứ trong nhà đều do dì chuẩn bị cho con trai làm nhà cưới.Thái Đông Đông chẳng cần lo gì, chỉ cần xách túi vào ở.Nhìn vậy, Giang Khắc lại nghĩ đến Giang Khả Thông – người anh trai cùng cha khác mẹ của mình.Trước đây, Giang Khắc cũng từng mong muốn sống hòa thuận với Giang Nhạc Hà, Trịnh Phức Linh và Giang Khả Thông. Khi bị đưa về nhà đó, tuy còn nhỏ nhưng đầu óc lanh lợi, biết thân phận ăn nhờ ở đậu là phải nhìn sắc mặt người khác. Hắn không dám mong được Trịnh Phức Linh đối xử công bằng, chỉ mong mình ngoan ngoãn, học hành chăm chỉ, ít nhất có thể có một chỗ trú chân trong nhà đó.Nhưng ngay cả mong muốn giản đơn ấy, Giang Khắc cũng không đạt được. Giang Khả Thông lớn hơn hắn ba tuổi, vào tuổi dậy thì, cao to, mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều.Giang Khắc bị Khả Thông bắt nạt không tiếc tay. Loại căm ghét không kiêng dè ấy như muốn nghiền nát người ta. Điều đáng giận nhất là – chẳng có ai đứng về phía Giang Khắc. Giang Nhạc Hà thì trốn tránh, Trịnh Phức Linh chỉ biết dỗ dành con trai lớn, sợ nó buồn sẽ làm chuyện dại dột.Giang Khả Thông học kém – đổ lỗi cho Giang Khắc. Nghiện game – cũng đổ tại Giang Khắc. Đánh nhau, yêu sớm – đều có thể lôi Giang Khắc ra làm bao cát!Suốt những năm sống trong “gia đình” đó, ngay cả thở cũng như mang tội. Nhưng anh vẫn là đứa trẻ, không có tiền, không chỗ nương tựa. Nơi duy nhất có thể đến tránh bão là nhà ông nội Vưu Đạt.Vậy mà cuối cùng thì sao? Khả Thông như thế, vậy mà Trịnh Phức Linh vẫn vì muốn an ủi con, sau khi hắn trưởng thành còn mua cho hẳn một căn nhà.Thôi.Giang Khắc nghĩ, mọi chuyện cũng đã qua.Anh nhìn về phía Đường Diệc Ninh – cô đang cùng dượng thảo luận cách bố trí tủ quần áo. Lòng Giang Khắc an tâm trở lại. Anh cũng có nhà, là căn nhà chung với Đường Diệc Ninh. Không cần nhìn sắc mặt ai nữa. Vài hôm nữa thôi, anh sẽ chuyển hộ khẩu sang đây!Tối đó ăn cơm tại nhà dì Vi. Ông Thái nấu một bàn đầy thức ăn. Đông Đông mới đi làm được hai tháng, luôn miệng kể chuyện công việc với Giang Khắc. Không ai để ý đến cảm xúc của Đường Diệc Ninh – cô chẳng chen được lời nào, chỉ lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.Sau bữa ăn, Đường Diệc Ninh tìm gặp dì, kể về khó khăn khi xin việc:“Dì ơi, dì làm bên hậu cần, cho con hỏi... Nếu lúc phỏng vấn con nói mình chưa kết hôn, mà sau này bị phát hiện là nói dối thì có sao không? Có nghiêm trọng không ạ?”Dì nghĩ một lúc rồi đáp:“Nếu con thật sự chưa định sinh con trong vài năm tới, thì cũng không quá nghiêm trọng. Bình thường hiếm khi đơn vị yêu cầu giấy kết hôn. Chỉ trừ khi đi nước ngoài làm visa, hoặc một số công ty lớn có chính sách bảo hiểm cho vợ/chồng và con nhỏ. Nhưng mà nếu con nói chưa kết hôn, người ta cũng khó tra ra được.”Đường Diệc Ninh lặng lẽ cảm ơn, bắt đầu tính toán trong đầu.Ăn tối xong, Giang Khắc và Đường Diệc Ninh chào ra về, tay trong tay đi bộ trong khu dân cư.Đường Diệc Ninh buồn bã – nửa tháng rồi vẫn không có hy vọng tìm được việc. Những yêu cầu tuyển dụng dường như ngày càng xa tầm với, chẳng công ty nào gọi cô đi làm.Cô biết bản thân không có gì nổi trội, so với thân phận đã kết hôn, chưa sinh con thì đến cả ngoại hình cũng không còn là lợi thế.Giang Khắc chẳng nhận ra cô đang u sầu, vẫn mơ mộng về căn hộ mới:“Anh sẽ chọn một công ty làm nội thất đồng bộ, gọi họ đến đo đạc. Nếu anh không đi được, em cùng thiết kế sư đi nhé, lấy xe anh mà đi, anh đi làm sẽ dùng xe điện.”Đường Diệc Ninh bực bội:“Em có biết gì đâu. Anh hẹn vào cuối tuần đi.”“Nếu được hẹn cuối tuần thì anh hẹn thôi. Chỉ sợ cuối tuần anh phải tăng ca, mà thiết kế sư cũng nghỉ. Dù sao em rảnh mỗi ngày, anh tin em, việc này em chắc chắn lo được.”Chính câu nói này khiến Đường Diệc Ninh nổi giận.“Anh có ý gì? Gọi là em rảnh mỗi ngày hả? Ngày nào em chẳng chạy đến chỗ phỏng vấn, đi thị trường nhân lực?”Giang Khắc không hiểu sự nhạy cảm của cô:“Thì bây giờ em vẫn chưa có việc làm, thời gian tự do hơn mà.”“Em biết em chưa có việc làm! Không cần anh nhắc lại! Anh có từng nghĩ vì sao em không tìm được không? Là vì em kết hôn với anh đấy! Chưa có con nữa! Họ sợ em vừa đi làm đã mang thai, nên không ai dám tuyển!”Giang Khắc nghe vậy, nói:“Thì em nói với họ là chưa định sinh con.”“Em đã nói rồi! Nhưng họ không tin! Em thề bao nhiêu lần cũng vô ích! Họ nhìn em như thể em là kẻ lừa đảo! Không tin thì thôi, còn gọi em đến phỏng vấn làm gì? Rõ ràng chẳng định tuyển, bắt người ta đi một chuyến xa xôi, họ bị bệnh à?!”Giang Khắc không hiểu vợ đang xả giận, vẫn nhẫn nại giải thích:“HR có chỉ tiêu, mỗi tuần hoặc tháng phải phỏng vấn đủ số lượng. Dù họ biết em không phù hợp, vẫn phải gọi đi cho đủ. Công ty anh cũng vậy mà.”Đường Diệc Ninh: “…”Thật là cảm ơn anh đã giải đáp, Bách Hiểu Sinh · Giang!Về đến nhà, cô vẫn còn giận. Giang Khắc lấy nửa quả dưa hấu từ tủ lạnh ra:“Em muốn anh cắt miếng mỏng hay miếng vuông?”Cô bực bội:“Em muốn uống nước ép dưa hấu!”Giang Khắc nghiêm túc:“Không có máy ép, dọn về nhà mới rồi mua.”Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị ấy, cô chỉ muốn đập đầu – đúng là người không biết dỗ vợ!Anh cắt dưa hấu thành miếng nhỏ, bỏ vào tô lớn, đưa kèm nĩa cho cô:“Ăn đi, đừng tức nữa. Lúc đo đạc anh sẽ đi cùng em, không thì anh đi một mình cũng được.”Đường Diệc Ninh: … Được rồi.Nhân lúc Giang Khắc đi tắm, cô mở laptop, đăng nhập trang tuyển dụng, nhìn hồ sơ lý lịch. Cắn môi một cái, cô chỉnh lại từ “Đã kết hôn” thành “Chưa lập gia đình”.________________________________________Tác giả có đôi lời:Tiểu Giang: Sao vợ lại nổi giận?Tiểu Đường: Mình ẩn hôn đi!Tiểu Giang: QAQ!——Vì không xin được việc mà phải giấu chuyện đã kết hôn, ở thời đại này, lý do này chắc cũng không quá lạ…——