Cô Đường Đã Kết Hôn Chưa Sinh Con

Chương 81



Mẹ của Hoắc Vân Chu rất thích làm từ thiện. Mấy năm trước, bà cùng một người bạn thân chung vốn thành lập một quỹ từ thiện, tài chính chủ yếu được dùng để hỗ trợ nghiên cứu các căn bệnh hiếm gặp và điều trị cho trẻ nhỏ mắc bệnh hiếm. Thỉnh thoảng, quỹ cũng mở rộng sang các hạng mục công ích trong lĩnh vực giáo dục và phúc lợi xã hội.Người bạn kia chính là mẹ của Chung Ẩn Hiền.Những phu nhân giàu có, không tham gia công việc trong công ty của chồng nhưng cũng không muốn an phận ở nhà, liền lấy việc điều hành quỹ làm sự nghiệp của mình. Nhờ tận dụng được tiềm lực kinh doanh khổng lồ từ phía các ông chồng, quỹ từ thiện này chưa từng phải lo lắng về nguồn tài chính.Cuối mỗi năm, họ đều mời các nhà tài trợ tham gia dạ tiệc tổng kết, đồng thời báo cáo những hạng mục và thành tích đã đạt được trong năm.Sảnh tiệc lớn được bày hơn hai mươi bàn tròn, trên sân khấu có MC dẫn chương trình, màn hình LED chiếu hình ảnh các bệnh nhi được giúp đỡ. Hội trường còn có sự góp mặt của một vài minh tinh hạng hai, hạng ba để tăng sức hút. Trước bữa tiệc là màn bước thảm đỏ, ký tên và chụp ảnh. Giờ này đã đến phần dùng tiệc chính thức.Hoắc Vân Chu ngồi tại một bàn bên cạnh sân khấu. Hắn liên tục xem đồng hồ. Bên trái hắn là một chỗ trống, kế tiếp là Phan Lôi và Hề Văn Soái. Cặp đôi trẻ này đi cùng cha mẹ Hề Văn Soái – những người được ba mẹ của Chung Ẩn Hiền mời đến.Bàn của các bậc phụ huynh đặt riêng. Giới trẻ không thích ngồi cùng người lớn nên được sắp xếp ngồi chung một bàn.Chung Ẩn Hiền ngồi bên phải Hoắc Vân Chu. Thấy hắn liên tục nhìn về phía cửa, cô hỏi:— Enrico, bạn của anh chưa tới sao?— Tới rồi, sắp vào.— Là bạn gái mới của anh hả?— Không phải. – Hoắc Vân Chu lắc đầu, nửa đùa nửa thật – Đang theo đuổi, vẫn chưa theo đuổi được, thật là khó cưa quá chừng.— Anh mà cũng gặp khó khi theo đuổi con gái? – Chung Ẩn Hiền vô cùng tò mò – Vậy thì tôi nhất định phải xem mặt cô gái ấy. Ai mà tài giỏi thế, khiến Hoắc công tử cũng bó tay!Thật ra Hoắc Vân Chu lo Chung Ẩn Hiền có mặt sẽ khiến Đường Diệc Ninh ngại ngùng, nhưng bàn tiệc đã sắp xếp như vậy, hắn không thể đuổi người ta đi được, đành căn dặn:— Lát nữa cậu đừng nói lung tung, tôi là chính nhân quân tử đấy.— Được rồi được rồi, anh là quân tử, tôi là tiểu nhân, bắt cá hai tay, thế được chưa?Đúng lúc đó, mắt Hoắc Vân Chu sáng lên khi thấy Becka và Đường Diệc Ninh bước vào sảnh tiệc. Nhưng ánh mắt hắn lại trầm xuống ngay sau đó – vì Đường Diệc Ninh không mặc chiếc váy mà hắn đã tặng.Trong buổi tiệc, ai nấy đều ăn diện lộng lẫy: các quý ông trong vest chỉnh tề, các quý bà váy áo cầu kỳ lộng lẫy. Còn Đường Diệc Ninh lại mặc một chiếc váy thường màu xanh ngọc, tóc buông nhẹ, dung mạo thanh tú nhưng không quá nổi bật giữa một rừng mỹ nhân như vậy.Becka là nhân viên sự kiện nên đi về một bàn phía góc. Hoắc Vân Chu đứng dậy vẫy tay gọi Đường Diệc Ninh, cô liền đi về phía hắn. Nửa đường thì dừng bước, vì thấy bên cạnh hắn có Chung Ẩn Hiền, Phan Lôi và Hề Văn Soái, liền ngây người.— ……Ôi, giới nhà giàu Tiền Đường cứ xoay quanh một vòng, thế nào cũng có người quen.Phan Lôi cũng thấy cô, kinh ngạc vỗ tay:— Đường Tiểu Ninh! Sao cậu lại ở đây?Vừa hỏi xong đã hiểu ra vấn đề, quay sang Hoắc Vân Chu:— Ủa! Enrico, hóa ra anh cố tình để trống chỗ này cho cậu ấy hả? Nãy tôi còn thắc mắc sao lại cho tôi ngồi ở đây!Hoắc Vân Chu đắc ý:— Tôi biết hai người là bạn thân mà.Đường Diệc Ninh miễn cưỡng cười gật đầu chào mọi người trên bàn rồi ngồi giữa Hoắc Vân Chu và Phan Lôi.Một bàn mười người đã đến đông đủ. Năm người phía đối diện là bạn của Hoắc và Chung, còn năm người phía này (kể cả cô) thì ba nam hai nữ – quan hệ rối như mớ bòng bong.Cô nhìn sang Chung Ẩn Hiền, đối phương đang cười mỉm đầy ẩn ý khiến cô co rúm lại, cúi đầu thấp xuống, thầm nghĩ không biết hiện giờ Chung Ẩn Hiền và Ngô Đan Na ra sao. Đã lâu rồi Ngô Đan Na không nói gì trong nhóm chat.Thực ra Chung Ẩn Hiền chẳng còn nghĩ tới Ngô Đan Na nữa, trong lòng hắn lúc này chỉ muốn bật cười.Thật quá kí.ch thí.ch! Sao chuyện này có thể xảy ra chứ?Một công tử phong lưu như Hoắc Vân Chu mà lại thích kiểu phụ nữ như vậy?Đường Diệc Ninh cũng không tiết lộ cho Phan Lôi chuyện “ngoại tình” của Chung Ẩn Hiền, chỉ kể cho người đầu gối tay ấp là Giang Khắc. Ngô Đan Na cũng vậy – cô ấy không nói với Phan Lôi việc Đường Diệc Ninh đã kết hôn, nhưng lại nói cho người yêu là Chung Ẩn Hiền.Hồi đó, khi thấy Đường Diệc Ninh tại đám cưới của Phan Lôi, Ngô Đan Na liền thì thầm với bạn trai:— Anh biết vì sao cô ấy không làm phù dâu cho Phan Lôi không? Thật ra là vì đã kết hôn rồi. Cô ấy theo đuổi nam thần nhiều năm, cuối cùng cũng cưới được, nên không tiện đứng cạnh Phan Lôi nữa.— Suỵt, đừng nói ra ngoài nhé! Ngàn vạn lần đừng kể với Hề Văn Soái hay Phan Lôi, Phan Lôi ghét cay ghét đắng cái ông nam thần kia của Ninh Ninh.Chỉ là đôi tình nhân chia sẻ một bí mật nhỏ về bạn mình thôi, Chung Ẩn Hiền cũng không có hứng thú gì, nghĩ mình sẽ không dính dáng tới Đường Diệc Ninh nữa nên không kể lể gì với ai.Ai ngờ, người mà Hoắc Vân Chu đang theo đuổi mãi không được lại chính là… Đường Diệc Ninh!Vợ người ta! Lại là một cô gái làm việc trong xưởng nhỏ! Quá sức k.ích th.ích!Hoắc Vân Chu rất rộng rãi, giới thiệu cô với các bạn trên bàn. Đường Diệc Ninh xấu hổ muốn chết, thầm kêu khổ: Giờ thì làm sao đây? Khi nào mới có thể nói rõ mọi chuyện với Hoắc tổng giám đốc? Nói trước mặt bao nhiêu người thế này thì anh ta chắc tức chết mất.Hoắc Vân Chu rót cho cômột ly nước, tay trái đặt lên lưng ghế của cô, nghiêng người tới gần thì thầm:— Vì sao không mặc váy anh tặng? Không thích à?Hôm nay hắn dùng nước hoa, nói chuyện gần khiến cô ngửi thấy mùi hương thoang thoảng. Cô nép sang phía Phan Lôi, nhỏ giọng nói:— Không phải không thích, váy rất đẹp, chỉ là không hợp với em. Em để lại trên xe của Becka rồi, nhờ chị ấy trả lại anh. Tổng giám, cảm ơn anh đã có lòng, em xin ghi nhận.Hoắc Vân Chu cụp mắt xuống. Đôi mắt của hắn không giống Giang Khắc, to hơn, hai mí rõ hơn, tròng mắt màu nhạt hơn, nhưng lông mi cũng dài và rậm như nhau.Hắn nhìn cô, ánh mắt đầy tình cảm và chút thất vọng:— Chiếc váy đó là tôi tự tay làm đấy. Tôi đã nói rồi, tôi rất lâu rồi không tự tay làm đồ cho ai. Em như vậy là khiến tôi mất mặt. Ít nhất cũng nên mặc thử một lần cho tôi xem chứ, đó là đồ đo riêng cho em mà.Đường Diệc Ninh nổi hết da gà:— Tổng giám, anh đừng như vậy, hôm nay em đến đây là để nói rõ một chuyện với anh.Trực giác cho hắn biết cô không định nói điều gì hay ho, nhưng hắn không lo lắng. Từ trước đến nay, chuyện hắn muốn – dù là vật hay người – đều chưa từng thất bại.Chỉ cần tốn thêm chút công sức thôi. Với con gái, hắn luôn rất kiên nhẫn.Hoắc Vân Chu mỉm cười:— Có gì thì để ăn xong rồi nói. Ăn cơm phải vui vẻ, nếu không là không tôn trọng mỹ thực.Đường Diệc Ninh: “…… Được thôi.”Tình huống này đúng là không tiện nói gì thêm.Cách hai bàn, tại một bàn tròn lớn khác, ánh mắt của Ngũ Tĩnh Toàn vẫn không rời khỏi Đường Diệc Ninh.Vừa rồi Đường Diệc Ninh vào trước, cô ta giả vờ đi toilet, rồi lén theo sau. Không ngờ Đường Diệc Ninh cũng đến dự tiệc này.Ngũ Tĩnh Toàn không quen Hoắc Vân Chu, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn mặc vest đen đứng dậy vẫy tay với Đường Diệc Ninh. Người đó mặt mũi sáng sủa, dáng vẻ tiêu sái, vừa nhìn đã biết là dân nhà giàu – khí chất hoàn toàn khác Giang Khắc.Cô ta thấy Đường Diệc Ninh đi về phía người đàn ông kia, rồi có một cô gái khác thân thiết gọi cô ngồi xuống bên cạnh. Sau đó, người đàn ông ấy còn giới thiệu cô với mọi người cùng bàn, thậm chí ghé sát nói gì đó rất thân mật bên tai cô.Ngũ Tĩnh Toàn cực kỳ sốc. Với cô, phụ nữ đã có chồng đi gặp đàn ông thì không sao, nhưng giữa nơi công cộng mà lại thân mật như thế… thật không thể chấp nhận nổi!— Giang Khắc……Nghe cái tên này, cô ta giật bắn mình. Hóa ra là Đậu Quân đang nói chuyện với cha cô.Đậu Quân khẩn thiết:— Ngũ tổng, Giang Khắc thật sự là một nhân tài. Lúc mới tốt nghiệp, cậu ấy định vào làm ở Thâm Quyến, nhưng vì lý do cá nhân mới ở lại Tiền Đường. Khi tôi tuyển cậu ấy còn lo công ty mình quá nhỏ, không đủ sức hút. Phải khó khăn lắm mới mời được cậu ấy. Những năm nay, cậu ấy làm việc vô cùng xuất sắc, năng lực mạnh, lại hết lòng vì công ty. Thành tựu hôm nay của Phong Thắng Khoa học Kỹ thuật, ngoài tầm nhìn của ngài ra, còn nhờ vào những nhân viên ưu tú như Giang Khắc. Ngũ tổng, chuyện trước là do Giang Khắc không hiểu chuyện, chọc ngài giận, ngài có thể cho cậu ấy một cơ hội không? Tôi thật lòng muốn bồi dưỡng cậu ấy.Ngũ Đức Lương mặt không biểu cảm, nhấp ngụm trà, lạnh lùng nói:— Làm việc giỏi nhưng không biết cư xử thì đào tạo có ích gì? Lỡ sau này lên quản lý mà vẫn tùy hứng thì sao?Đậu Quân vã mồ hôi, cung kính đáp:— Cậu ấy có hơi bướng, nhưng còn trẻ mà ngài, tuổi trẻ khí thịnh là như vậy. Ngài cũng làm trong ngành công nghệ sáng tạo, tiếp xúc với kỹ sư mỗi ngày, đều biết đám kỹ thuật viên đầu óc chỉ có mỗi một việc, không giỏi luồn lách. Thật ra cũng là ưu điểm đấy ạ. Cho Giang Khắc thêm vài năm nữa, lớn tuổi rồi chắc chắn sẽ biết điều hơn.Ngũ Đức Lương bật cười:— Đậu tổng, nói nhiều như vậy, rốt cuộc là muốn tôi làm gì? Tôi quý Giang Khắc nên mới muốn mời cậu ấy về làm cho tôi. Giờ cậu ta không muốn, tức là muốn ở lại Phong Thắng chứ gì?— Dạ đúng. – Đậu Quân lau mồ hôi, khẩn khoản – Ngũ tổng, Giang Khắc đã nhận ra lỗi lầm, hay là tôi sắp xếp để cậu ấy tới gặp ngài xin lỗi, cùng nhau ăn một bữa cơm…?Ngũ Tĩnh Toàn từ nãy giờ vẫn im lặng, trước đó cô cũng không biết cha mình đang gây khó dễ cho Giang Khắc, mãi đến khi vào hội trường nghe thấy Đậu Quân lên tiếng xin cho anh ta, cô mới nhận ra cha đã thật sự nổi giận.Đậu Quân cố tình diễn cảnh này trước mặt Ngũ Tĩnh Toàn, hy vọng cô có thể mở lời giúp đỡ. Nhưng Ngũ Tĩnh Toàn biết rõ giới hạn
Trong chuyện này, cô và cha vốn đứng cùng một chiến tuyến, mà cha cô cũng chẳng làm gì quá đáng. Cô sao có thể vì một người đàn ông không yêu mình mà đi cầu xin cha? Làm vậy thì có ích lợi gì? Nếu xin giúp, Giang Khắc sẽ yêu cô chăng? Huống chi, trong lòng cô cũng có nỗi giận riêng.Cô nhìn về phía bàn tròn không xa, thấy Đường Diệc Ninh trông vô cùng tự tại, lúc thì trò chuyện với cô gái bên trái, lúc lại cười nói với chàng trai mặc đồ đen bên phải. Không biết ai kể chuyện gì thú vị, cả bàn cùng phá lên cười, Đường Diệc Ninh đưa tay che miệng, cười đến rạng rỡ.Ngũ Tĩnh Toàn bất ngờ lên tiếng:“Đậu tổng, chọn ngày chi bằng hôm nay. Hay là, anh gọi Giang Khắc tới luôn đi.”Đậu Quân đang nói khô cả miệng thì nghẹn họng, đầu hiện ra một dấu chấm hỏi to tướng: “?”Ngũ Đức Lương cũng hơi sững người: “Toàn Toàn, con nói gì vậy?”Ngũ Tĩnh Toàn điềm nhiên đáp: “Anh ta không phải muốn xin lỗi sao? Gọi tới bây giờ luôn đi.”“À… chuyện này không tiện lắm đâu nhỉ?” Đậu Quân lúng túng.“Có gì mà không tiện? Ăn riêng chỉ tổ phí thời gian. Mọi người đều có mặt ở đây rồi, có gì cần nói cứ nói ra, chẳng phải càng tốt sao?”Thật ra thì Đậu Quân cũng không phản đối, cảm thấy lời cô nói cũng có lý, liền quay sang hỏi ý Ngũ Đức Lương bằng ánh mắt.Ngũ Đức Lương không đoán ra được dụng ý con gái, lại xác nhận lại:“Con thật sự muốn gặp Giang Khắc hôm nay?”Ngũ Tĩnh Toàn gật đầu: “Không phải muốn gặp, mà là muốn nghe anh ta xin lỗi.”Ngũ Đức Lương suy nghĩ một lúc, rồi nói với Đậu Quân:“Cũng được, vậy thì gọi đi. Bảo cậu ta đến đây ngay.”Đậu Quân mừng rỡ như bắt được vàng:“Tốt quá, Ngũ tổng, tôi ra ngoài gọi điện ngay!”________________________________________Phan Lôi nắm lấy tay Đường Diệc Ninh, hạ giọng hỏi:“Khi nào thì cậu với Hoắc Vân Chu thân thiết như vậy rồi?”Đường Diệc Ninh nghiêm mặt:“Anh ấy chỉ là khách hàng của tớ thôi, ngoài công việc thì không có quan hệ gì cả, cậu đừng nghĩ bậy.”Phan Lôi cười khúc khích, vỗ nhẹ lên tay cô:“Làm gì căng vậy? Cậu cũng 25 tuổi rồi, tìm bạn trai tớ cũng đâu có nói gì. À! Tớ nhớ rồi, hai người gặp nhau ở đám cưới tớ đúng không? Trời ơi, chẳng lẽ tớ lại làm bà mối thêm lần nữa à?”“Không phải đâu!” Đường Diệc Ninh như muốn xỉu, vội giải thích,“Nói thật với cậu, anh ấy là khách hàng của tớ từ hồi còn làm ở Khải Huân kia!”Phan Lôi vẫn cố chấp không tin, nghiêm giọng:“Tớ biết, cậu sợ tớ cười cậu quen bạn trai giàu vì trước đây toàn nói không thích người có tiền. Nhưng cậu nghĩ nhiều rồi, tớ không bao giờ cười cậu cả. Tớ chỉ mong cậu với Na Na đều gặp được người tốt, có cuộc sống hạnh phúc thôi.”Phan Lôi thật sự nghĩ như vậy, Đường Diệc Ninh cũng không nói gì thêm, cảm thấy có giải thích cũng vô ích.“Ra là cậu mê trai đẹp.” Phan Lôi tiếp lời, “Thảo nào hồi trước tớ giới thiệu mấy anh chàng kia, cậu chẳng thích ai. Hóa ra cậu chỉ thích mấy anh soái ca.”Đường Diệc Ninh mệt mỏi:“Tớ thật sự không thích Hoắc Vân Chu. Anh ta chỉ là khách hàng, tin hay không thì tùy.”Phan Lôi lại cười rúc rích, ghé sát tai cô thì thầm:“Này, tớ hỏi thật, cậu có biết Na Na chia tay với Tiểu Chung rồi không?”Đường Diệc Ninh nửa bất ngờ, nửa vờ ngơ:“Chia tay rồi à?”“Chia rồi. Trước Giáng Sinh cơ. Tớ hỏi Na Na, cổ bảo là mẹ Tiểu Chung không đồng ý chuyện của hai người. Chắc là ngại nhà Na Na không môn đăng hộ đối.”Đường Diệc Ninh thầm nghĩ, điều này chẳng phải rõ rành rành sao? Nhà Ngô Đan Na bình thường, ba làm giáo viên, mẹ làm công nhân viên tư nhân, lại không phải người bản địa. Làm sao có thể với tới nhà họ Chung?Hồi tháng 5, Phan Lôi muốn giới thiệu Chung Ẩn Hiền cho nhóm bạn, cô và Ngô Đan Na đều thấy không đáng tin. Sau lại không ngờ Ngô Đan Na thật sự yêu đương với anh ta, cô còn thấy ngạc nhiên.Nhưng cô có thể nói gì chứ? Nhà cô còn chẳng bằng nhà Ngô Đan Na. Nếu cô bảo Na Na không xứng với đối phương, Na Na thể nào cũng nghĩ là cô ghen.Thế là cô chẳng thể nói gì ngoài lời chúc phúc. Chỉ mong lời Phan Lôi nói là thật, rằng Chung Ẩn Hiền là người đứng đắn, không phải loại ăn chơi trăng gió. Chỉ mong Na Na thật sự tìm được hạnh phúc.Nhưng hiện thực thì tàn nhẫn. Ba người bọn họ, người duy nhất có thể sống trong thế giới của Hề Văn Soái, Chung Ẩn Hiền, Hoắc Vân Chu… chỉ có Phan Lôi.Họ đều là những người sinh ra đã ở Rome.Vì vậy, Đường Diệc Ninh mới không mặc chiếc váy đó. Cô không muốn trở thành một cô bé Lọ Lem chờ tiếng chuông 12 giờ. Cô thà mặc chiếc váy xanh ngọc xinh xắn của chính mình, ngồi trong sảnh tiệc xa hoa này mà không hợp cảnh.Bởi vì đó mới là chính cô.Hai cô gái vẫn đang trò chuyện thì Hoắc Vân Chu cũng không xen vào, từng món ăn nóng hổi lần lượt được dọn lên bàn, mọi người bắt đầu dùng đũa. Hoắc Vân Chu gắp một miếng lưỡi vịt, thong thả nhai, chợt phát hiện Chung Ẩn Hiền ngồi bên phải đang cố nín cười.Hoắc Vân Chu nghi hoặc hỏi:— Cậu cười cái gì vậy?Chung Ẩn Hiền càng nghĩ càng buồn cười, phẩy tay:— Không có gì, không có gì.Hoắc Vân Chu không hiểu gì, thấy món lưỡi vịt khá ngon, lại gắp thêm một miếng bỏ vào chén Đường Diệc Ninh.Chung Ẩn Hiền thấy Hoắc Vân Chu chăm sóc Đường Diệc Ninh hết mực, không nhịn được nữa, “phụt” một tiếng bật cười. Hoắc Vân Chu liếc hắn:— Cậu làm sao vậy?Chung Ẩn Hiền nhấp một ngụm trà, thấp giọng nói:— Xin lỗi, xin lỗi… Nhưng mà… Enrico à, khẩu vị của cậu cũng độc đáo ghê đấy?Hoắc Vân Chu không hiểu gì:— Hả?— Ý tôi là… cái “gu” ở phương diện kia ấy… — Chung Ẩn Hiền sắp phát điên vì buồn cười — Ở Tam Á cậu còn dám chọc tôi, giờ lại như thế này, mặn chay không kỵ à?Hoắc Vân Chu mặt đầy dấu hỏi, hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo gì.— Không hiểu thì thôi. — Chung Ẩn Hiền cố kiềm chế cảm xúc — Trời ơi, đây đúng là màn hài kịch của năm, để tôi bình tĩnh đã… Yên tâm, tôi sẽ không nói ra đâu, ai mà chẳng có chút sở thích đặc biệt chứ?Hoắc Vân Chu vẫn “?” đầy đầu, từng từ hắn đều nghe hiểu, nhưng nối lại thì không hiểu gì, chỉ có thể kết luận Chung Ẩn Hiền đang lên cơn điên.——Sau khi gọi điện cho Giang Khắc xong ở ngoài sảnh tiệc, Đậu Quân quay lại hội trường, ngồi xuống bên cạnh Ngũ Đức Lương, thở phào một hơi.Anh ta cảm thấy chuyện này xem như đã ổn thỏa, Giang Khắc cũng sắp đến nơi. Chỉ tiếc là tên nhóc đó không về kịp thay đồ, vẫn mặc thường phục. Nhưng cũng được thôi, đến xin lỗi mà, càng chật vật càng tốt, biết đâu lại tạo hiệu ứng bất ngờ.Bữa tiệc chính thức bắt đầu, mẹ Hoắc Vân Chu trong bộ sườn xám xinh đẹp bước lên sân khấu, nâng ly rượu chúc mừng, tuyên bố khai tiệc.Hơn hai mươi bàn tiệc đều là các nhân vật quyền thế, giới tư bản lão làng cùng vợ con họ, hoặc là những nhân vật mới nổi như Đậu Quân, được các “đại lão” đưa đến giới thiệu lẫn nhau.Mọi người cụng ly chúc tụng, bàn chuyện xu hướng phát triển ngành nghề, kinh tế quốc gia. Họ là những người đi đầu thời đại, hưởng trọn thành quả bùng nổ kinh tế, tích lũy được khối tài sản khiến người thường khó bì kịp. Theo định luật 80/20, họ không nghi ngờ gì đều nằm trong nhóm 20%.Ngay cả mấy minh tinh nhỏ cũng phải kính cẩn với họ, kéo tà váy, bưng ly rượu bước đến chúc tụng đầy dè dặt.Đám con cái của giới thượng lưu, ai nấy đều rạng rỡ. Nhờ sự nỗ lực của thế hệ đi trước, họ được hưởng nền giáo dục tốt, nhiều người từng du học nước ngoài. Từ nhỏ sống sung túc, có điều kiện theo đuổi đủ mọi sở thích, lái siêu xe, mặc đồ hiệu, lớn lên vào các ngành nghề với vị trí quản lý. Kể cả những người không giỏi học hành, chỉ cần mở miệng muốn làm gì, cha mẹ cũng có thể đầu tư vài trăm triệu để “chơi thử”.Không biết từ lúc nào, ở cửa hội trường xuất hiện một chàng trai trẻ.Anh có vóc dáng cao ráo, gương mặt tuấn tú, đôi mắt dài hơi cụp đầy cuốn hút. Mặc chiếc áo len xanh biển, bên ngoài khoác áo lông vũ đen bình thường, phía dưới là quần jeans và giày thể thao.Nhiệt độ khách sạn quá cao, anh kéo khóa áo khoác ngoài xuống. Trong mắt phục vụ, kiểu ăn mặc không trau chuốt ấy so với cả hội trường toàn khách quý ăn diện lộng lẫy đúng là… như diễn viên chạy nhầm phim trường — lệch tông hoàn toàn.Giang Khắc vẫn bình tĩnh, định đẩy cửa bước vào thì bị phục vụ chặn lại, lễ phép hỏi:— Tiên sinh, đây là tiệc tư nhân, xin hỏi anh có thiệp mời không?Giang Khắc đành gọi điện cho Đậu Quân, không ngờ người ra đón lại là Ngũ Tĩnh Toàn trong chiếc váy dạ hội lộng lẫy.Anh cau mày, nhưng vẫn lễ độ chào:— Chào Ngũ tiểu thư.— Chào anh. — Ánh mắt Ngũ Tĩnh Toàn có chút ẩn ý — Vào đi, bàn bọn tôi còn chỗ trống, cùng ăn luôn nhé.Cánh cửa nặng nề được phục vụ kéo mở, khung cảnh tiệc tùng lộng lẫy hiện ra trước mặt Giang Khắc. Ánh đèn sân khấu chiếu xuống khiến anh hơi nheo mắt lại.Ngũ Tĩnh Toàn dẫn Giang Khắc đi vào, định băng qua mấy bàn tiệc tròn. Nhưng do váy cô khá rộng và đường đi giữa các bàn chật hẹp, không tiện di chuyển, nên dẫn anh vòng ra phía ngoài rộng rãi hơn.Họ đi qua một bàn, rồi hai bàn, ba bàn… Ngũ Tĩnh Toàn mỉm cười, quay đầu nhìn — quả nhiên, Giang Khắc đã đứng khựng lại.Bên cạnh chiếc bàn tròn ấy, mọi người đang trò chuyện vui vẻ. Hoắc Vân Chu vô tình đặt tay trái lên lưng ghế Đường Diệc Ninh, tay phải thì nghịch bật lửa bạc.Còn Đường Diệc Ninh thì toàn thân căng cứng, sửng sốt nhìn về phía Giang Khắc đang đứng đó, đầu óc rối như tơ vò, thậm chí bắt đầu nghi ngờ mình đang nằm mơ.Hoắc Vân Chu nhận ra Đường Diệc Ninh có gì đó lạ, quay sang mới thấy Giang Khắc.Phan Lôi cũng vừa nhận ra Giang Khắc, giật mình lắp bắp: “Sao cái tên khốn này lại ở đây?!”Ánh mắt Hoắc Vân Chu sắc lại, quay sang hỏi Đường Diệc Ninh:— Em quen người đó à?Đường Diệc Ninh: “……”Cô hoảng sợ thật sự, không hiểu vì sao Giang Khắc lại đến đây. Nhìn thấy cô đang ngồi ăn tối cùng Hoắc Vân Chu, anh sẽ nổi giận chứ?Không được tức giận đâu, chồng à! Bình tĩnh một chút! Ở đây toàn là nhân vật có địa vị danh tiếng cả, có muốn tức giận thì về nhà rồi nổi cũng được. Em có thể giải thích hết, xin anh đấy, đây không phải đóng phim đâu, đừng phá tiệc người ta, bọn em không đền nổi đâu…Ánh mắt Giang Khắc sâu như biển. Sau một thoáng đối mặt với Đường Diệc Ninh, anh nuốt một cái, thu hồi ánh nhìn, bình tĩnh hỏi Ngũ Tĩnh Toàn phía trước:— Ngũ tiểu thư, sao lại dừng lại rồi?Ngũ Tĩnh Toàn: “?”Cô rất bối rối, chuyện không nên như thế này mới đúng!Chỉ trong khoảnh khắc ấy, cô thoáng nghĩ đến một khả năng: bức ảnh kia là Giang Khắc cố tình đăng lên để gài cô! Anh căn bản chưa kết hôn, cô gái kia có khi chỉ là bạn gái cũ thôi.Chứ còn gì nữa? Vợ chồng thật sự mà gặp nhau, thấy chồng mình đang cười đùa với người phụ nữ khác, sao lại bình tĩnh thế được?Ngũ Tĩnh Toàn không muốn bị Giang Khắc đùa giỡn lần nữa, cô quyết định phải làm rõ chân tướng. Như thể đột nhiên nhìn thấy Đường Diệc Ninh, cô giơ tay chỉ một cái, tự nhiên hỏi:— Giang Khắc, kia chẳng phải vợ anh sao?Giang Khắc: “……”Dù giọng Ngũ Tĩnh Toàn không lớn, nhưng cô đứng gần, nên cả bàn Hoắc Vân Chu đều nghe rõ. Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Đường Diệc Ninh.Chung Ẩn Hiền là người vui nhất, cảnh tượng mà hắn tưởng tượng nãy giờ… rốt cuộc cũng xảy ra thật! Hắn khoanh tay xem kịch, cười đến nheo cả mắt.Phan Lôi thì trố mắt:— Gì cơ? Vợ hả? Không phải cậu và Giang Khắc đã chia tay lâu rồi sao?Đường Diệc Ninh môi run run:— Tớ…Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, cô cảm thấy mặt mình nóng bừng, chắc chắn đã đỏ ửng. Bên cạnh, Hoắc Vân Chu đã rút tay trái về, ngồi thẳng lưng, nhìn Giang Khắc rồi nghiêng đầu nhìn cô. Tay phải “tách” một tiếng bật lửa, ánh mắt như nổi lên cơn bão ngầm.Anh thấp giọng hỏi:— Em kết hôn rồi à?________________________________________Tác giả có lời muốn nói:Ngày mai tiếp tục! Hàng trước có bán hạt dưa, trà sữa và trái cây, không cần chen lấn, không cãi nhau, ai cũng có phần nhé!