Cùng lúc đó, cảnh sát tìm thấy máy tính xách tay của Vương Vĩ Cường ở nhà hắn.
Trong máy tính có một tài khoản riêng tư mà không ai biết đến, trong tài khoản đó viết đầy những suy nghĩ bẩn thỉu của hắn về cô gái mười bảy tuổi ở tầng dưới.
Hắn cố ý phá hoại mạch điện của đèn đường, hắn muốn kết liễu cô.
Hắn muốn biến cô thành đóa hoa chỉ thuộc về mình, mãi mãi ở bên cạnh hắn.
...
Bố của Hứa Tiêu là một luật sư bào chữa hình sự rất nổi tiếng.
Ông đã tự mình bào chữa vụ án của Hứa Tiêu.
Luật sư Hứa chủ trương, hành vi của Hứa Tiêu thuộc về "hành vi phòng vệ đối với hành vi phạm tội bạo lực đang diễn ra", cần được xác định là dũng cảm làm việc nghĩa, thuộc về phòng vệ chính đáng.
Tòa án bác bỏ.
Tổng hợp video giám sát, chứng cứ tại hiện trường, lời khai của nhân chứng.
Tòa án cho rằng, vào thời điểm giải cứu nạn nhân, Hứa Tiêu đã không lên tiếng ngăn cản kẻ hành hung, mà trực tiếp thực hiện hành vi đ/á/n/h người.
Hành vi này thuộc về phòng vệ quá mức, bị nghi ngờ phạm tội cố ý g/i/ế/t người.
Vì cậu ta đã đủ mười sáu tuổi nhưng chưa đủ mười tám tuổi, nên bị tuyên án sáu năm tù giam.
Luật sư Hứa không phục, tuyên bố sẽ kháng cáo ngay tại tòa.
Nhưng phiên tòa phúc thẩm vẫn giữ nguyên bản án.
Sáu năm, 2192 ngày, những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất của anh ấy sẽ trải qua trong bức tường cao của nhà tù.
Anh ấy đã đã cứu bà ngoại, đã cứu tôi.
Còn tương lai của chính anh ấy, không thể cứu vãn.
Hôm đó, tôi ngồi trên ghế nhân chứng, nghe thấy phán quyết cuối cùng của thẩm phán.
Tiếng búa gõ xuống vang lên trầm đục, như đập vào n.g.ự.c tôi, khiến tôi nhận ra thực tế trong tuyệt vọng--
Tôi không thể đấu lại số phận.
Khoảnh khắc đó, tôi khóc đến không thể kiềm chế, vịn vào bàn thở dốc, cổ họng nghẹn ứ bởi nước mắt, vành mắt cũng nhòe đi.
Ánh mắt của cả hội trường đổ dồn vào tôi, tôi không thể để ý đến, sự hối hận và tuyệt vọng trào dâng như sóng thần, sắp nhấn chìm tôi.
Mà chàng trai luôn giữ thẳng lưng không hề lay động trong suốt phiên tòa, đột nhiên liếc nhìn tôi.
Cậu ấy vậy mà lại mỉm cười, khẽ nói: "Khương Ngôn, đừng khóc."
...
Vụ án "Thiếu niên phản kháng" ồn ào dư luận đã hạ màn.
Cuộc tranh luận về ranh giới giữa "phòng vệ chính đáng" và "phòng vệ quá mức", đã khuấy động giới luật học trong một thời gian dài.
Vô số chuyên gia học giả và người dân bình thường, hoặc giữ quan điểm pháp lý của riêng mình, hoặc xuất phát từ đạo đức giản dị, đã tiến hành một cuộc thảo luận kéo dài về vấn đề này.
Có phóng viên ngửi thấy mùi liền tìm đến phỏng vấn tôi, dưới sự giúp đỡ của bố mẹ Hứa Tiêu, tôi và bà ngoại đã chuyển nhà.
Rời xa phóng viên, cũng rời xa người hàng xóm thắp đèn tang trên lầu.
Vào một ngày trời nắng, đơn xin của tôi cuối cùng cũng được phê duyệt.
Tôi đến trại giam thăm Hứa Tiêu.
Mái tóc đỏ hoe của anh ấy đã nhuộm thành màu đen, bảy chiếc khuyên tai lấp lánh cũng đã bị tháo ra.
Anh ấy ngồi sau tấm kính, mặc áo màu cam, thần thái rất bình tĩnh, nhìn thấy tôi, còn mỉm cười một cái, dường như không có gì khác so với trước đây.
Nhưng không ai có thể bỏ qua chiếc còng tay trên cổ tay anh ấy.
Vốn đã nghĩ kỹ rồi, tuyệt đối không được mất kiểm soát cảm xúc trước mặt anh ấy.
Nhưng, chỉ cần nhìn thấy anh ấy một cái, nước mắt đã không ngừng rơi xuống.
Nghẹn ngào không nói nên lời.
Cuối cùng vẫn là Hứa Tiêu mở lời trước, giọng điệu lười biếng.
"Khương Ngôn, sao cậu lại hay khóc thế? Sau này tớ không thể lau nước mắt cho cậu được nữa rồi."
Nước mắt rơi càng dữ dội, tôi vội vàng lấy giấy che mắt lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi nói: "Tớ xin lỗi."
Hứa Tiêu nói: "Đừng ngốc nghếch, cậu không có lỗi với ai cả, là người khác có lỗi với cậu."
Tôi lấy trán chống lên mặt bàn, vai run lên dữ dội, nước mắt rơi trên đầu gối.
Anh ấy khẽ gọi tên tôi: "Cậu có thể ngẩng đầu lên được không? Tớ muốn nhìn cậu."
Tôi vội vàng lau khô nước mắt, lặng lẽ nhìn anh ấy.
Hứa Tiêu nhìn tôi hồi lâu, đột nhiên cười, nói: "Vết thương trên người cậu đã khỏi hết chưa?"
Tôi đáp: "Đều là vết thương ngoài da, khỏi nhanh thôi."
Anh ấy gật đầu, rồi lại hỏi: "Chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến việc học của cậu chứ? Tớ nhớ cậu muốn thi Thanh Hoa."
Rõ ràng là anh ấy đã mất đi cơ hội tham gia kỳ thi đại học, sao có thể thản nhiên như vậy, chỉ quan tâm đến tương lai của tôi?
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén dòng nước mắt đột ngột trào dâng.
Rồi mở miệng: "Hứa Tiêu, có một câu tớ có phải là chưa từng nói với cậu không? Tớ rất thích cậu."
Hứa Tiêu có một thoáng sững sờ, nhưng anh ấy nhanh chóng bật cười: "Khương Ngôn, cậu ngốc thật đấy. Cậu nói rồi mà, vào chiều hôm đó."
Tôi vội vàng bám vào tấm kính: "Hôm đó tớ chưa nói rõ, tớ thật sự rất..."
Cán bộ quản giáo khẽ ho khan: "Hết giờ rồi."
Hứa Tiêu đứng dậy, đã đi đến cửa rồi, lại quay đầu lại.
Anh ấy thờ ơ nói: "Khương Ngôn, tớ cũng nói cho cậu một bí mật nhé, thật ra tớ thích một chị khóa trên hồi cấp ba, cứu cậu chỉ là tình cờ thôi, cậu đừng có mà nghĩ đến chuyện lấy thân báo đáp thủ thân như ngọc gì đấy nhé."
Tôi gật đầu, cười thoải mái: "Đương nhiên, tớ biết cậu thích người khác mà."
Cánh cửa đóng lại, anh ấy đi rồi.
Lưng tôi từ từ trượt xuống theo bức tường, cuối cùng cũng có thể khóc thành tiếng.
Hứa Tiêu năm 2015, có lẽ anh không biết.
Ở một không gian khác, cái người Hứa Tiêu năm 2023 đã yêu tôi nhiều năm, từng khoe với tôi cuốn blog thời trung học của anh ấy như khoe báu vật.
Trong đó có mười ba bài viết dài, ghi lại những tâm sự thầm kín của anh từ năm 2014.
Cô gái anh thích, cô ấy ngồi ở hàng thứ ba, thích ăn bánh bao nhân miến thịt bò.
Anh đã nhuộm tóc đỏ, đeo một hàng khuyên tai, muốn thu hút sự chú ý của cô ấy, nhưng cô ấy lại không hề hay biết.
Bạn bè khuyên anh đi tỏ tình, nhưng anh lại cảm thấy không thể làm lỡ dở việc thi Thanh Hoa của người ta.
Thế là mối quan hệ của hai người chỉ giới hạn ở hàng thứ ba và hàng cuối cùng, đôi khi tên trùng nhau khi thu bài kiểm tra từ sau lên trước.
Cho đến chiều hôm đó, cô ấy đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, hỏi anh có thể dạy cô ấy vượt tường không.
Anh vẻ ngoài bình tĩnh như mặt hồ, nhưng trong lòng lại có cả trăm người tí hon đang nhảy múa.
Cô ấy tên là Khương Ngôn.
12
Bà ngoại không qua đời, tôi cứ mãi dừng chân ở không gian này.
Sau kỳ thi đại học, tôi điền nguyện vọng, toàn bộ đều liên quan đến ngành luật.
Cuối cùng tôi cũng toại nguyện, thi đỗ Đại học Chính pháp Trung Quốc.
Người khác thì cày cuốc điểm số, tham gia hoạt động ngoại khóa, còn tôi thì theo một thầy giáo tóc bạc phơ, chuyên nghiên cứu vấn đề định lượng hình phạt giữa phòng vệ quá mức và phòng vệ chính đáng.
Vài lần, tôi xin đến thăm Hứa Tiêu, nhưng đều bị thông báo là phạm nhân từ chối gặp mặt.
Tôi nhớ lại rất lâu trước đây anh ấy đã ám chỉ tôi, bảo tôi quên anh ấy đi, mà đi yêu một mối tình oanh oanh liệt liệt.
Sao có thể chứ?
Hứa Tiêu, giữa tôi và anh ấy, đâu chỉ có tình bạn ngắn ngủi từ năm 2014 đến năm 2015 mà thôi.
Giữa chúng tôi, còn có một mối tình kéo dài hơn mười năm, vượt qua bốn không gian thời gian, và cả một mạng sống mà tôi nợ anh.
Hàng ngày tôi chạy đi chạy lại giữa thư viện và văn phòng giáo viên, từ chối tất cả những mối quan hệ mập mờ.
Bạn cùng phòng cười tôi lòng như mặt nước tựa ni cô, chỉ có mình tôi biết, tôi đang chuộc tội.
Hứa Tiêu thụ án trong bức tường cao của nhà tù, tôi liền biến mình thành một nhà tù di động.
Anh ấy không chịu gặp tôi, nhưng tôi có cách của riêng mình để ở bên anh ấy.