Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 31: Nhóc tự cao phết đấy



Hạ Trí lâu lắm rồi không chơi game nên thấy hơi ngượng tay. Cậu vặn ngón tay, bắt đầu vào trạng thái.

Chơi game được tầm nửa tiếng, điện thoại bên cạnh thanh niên đang ngủ kia rung lên hai lần, cậu ta nhìn thoáng qua thông báo Wechat, trả lời bằng tin nhắn thoại: “Không có… không tìm được… tôi thật sự không tìm được nhóc nhà cậu… tối nay cậu tha cho tôi đi mà…”

Sau đó cậu ta quay mặt sang chỗ khác, nằm sải lai ngủ tiếp.

Hạ Trí lườm thanh niên kia một cái, nghĩ bụng: Muốn ngủ thì đi khách sạn chứ tới quán net làm gì.

Hạ Trí chơi game tới gần mười giờ, đang nghĩ chắc hôm nay công cốc cả rồi thì một tên đội mũ lưỡi trai, vành nón vừa hay che khuất mặt đi đến.

Trước hết, thằng này đi đến hàng của Hạ Trí, vừa đi vừa gọi: “Ai gọi năm phần bún xào vậy ạ? Ai gọi năm phần bún xào đấy?”

Tên trộm vừa đi vừa cúi đầu xuống nhìn trái nhìn phải, những người đang cắm mặt vào chơi không ai để ý đến gã. Tên trộm dần đi qua đến chỗ Hạ Trí.

Hạ Trí tiếp tục chơi game không chớp mắt, tên đàn ông này đi đến cạnh cậu, hỏi: “Người anh em, cậu làm rơi tiền à?”

“Đâu?” Hạ Trí đang nhìn màn hình, nghe vậy thì thoáng cúi đầu nhìn xuống đất, vờ như khó chịu, vội quay lại ván game đang dở.

“Ở dưới ghế của cậu ấy, hình như tầm một trăm tệ.”

“Thật à?” Hạ Trí cúi đầu xuống dưới ghế xem thử.

Khoảnh khắc ấy, Hạ Trí đột ngột ngẩng đầu lên, vặt tay đối phương, khóa lại, trong tay tên này còn đang cầm chiếc điện thoại mà Hạ Trí để trên bàn.

Hạ Trí cười nói: “Tao đợi mày hơi bị lâu rồi đó, người anh em.”

Thằng này nghe xong lập tức quăng mấy hộp đồ ăn trong tay, vung đấm về phía Hạ Trí.

Hạ Trí phản ứng cực kỳ nhanh. Cậu nghiêng người tránh về sau rồi trở tay ấn tên trộm đó xuống bàn máy tính.

Thư Tuấn và bảo vệ quán net cũng nhanh chóng chạy tới, vây lại bắt tên trộm này.

“Thằng nhóc nhà mày được đấy! Dám hành nghề trên đất của Thư Tuấn tao cơ à!” Thư Tuấn lấy điện thoại vỗ lên mặt tên trộm đó.

Tên trộm vùng vẫy một hồi mãi không thoát được thì lập tức xin tha.

“Đừng đánh tôi! Tha cho tôi đi! Tôi đã trả điện thoại di động lại cho cậu rồi mà! Tôi cũng không dám nữa! Thật sự không dám nữa đâu mà!”

“Dám giả làm người giao thức ăn đến, mày cũng có tài phết đấy! Tao có nên cảm ơn mày vì đã giúp tao phát hiện ra góc chết của quán net không nhỉ? Bọn mày nghe cho kỹ đây, sau này có ai giao đồ ăn thì cũng chỉ được giao đến ngoài sảnh thôi!”

“Vâng, ông chủ!”

Hạ Trí vỗ vai Thư Tuấn, nói: “Đừng đánh nó nữa, tống nó đi luôn đi cho rồi.”

“Đánh nó hả? Thế sao vừa lòng tao được? Đánh nó xong tụi tao đi tù thì hết cứu hả?”

Trước khi đi, Thư Tuấn quay sang nói với Hạ Trí một tiếng: “Hạ Trí… cảm ơn mày! Sau này mày đến quán net của tao sẽ được miễn phí trọn đời!”

Hạ Trí cúi đầu, cười khẽ. Cậu đang định đi thì tự dưng thanh niên đang mải ngủ bên cạnh bỗng bật dậy, lại còn nhanh tay nhanh chân vặt tay Hạ Trí ra sau lưng, áp cậu lên bàn máy tính.

Tai Hạ Trí ong ong mất một lúc, tên này tự dưng tấn công khiếp vía vậy!

“Thì ra cậu là Hạ Trí à? Tôi tìm cậu vất vả lắm đấy.”

Đối phương cúi đầu xuống, Hạ Trí bấy giờ mới thấy rõ mặt anh ta.

Đó là một khuôn mặt trắng nõn, cười lên đôi mắt híp thành hai vầng trăng, trông vừa cáo già vừa đáng yêu, nhưng cái lực tay đang khóa tay cậu lại không phải dạng vừa đâu.

“Anh tìm tôi làm gì?” Hạ Trí chợt vùng vẫy, nhưng cậu đã mất đi tiên cơ, đối phương ép mạnh xuống cỡ này thì muốn tránh thoát cũng không hề dễ dàng.

“Anh đây ngồi tàu cao tốc hơn tiếng đồng hồ để đến phụ đạo tiếng Anh cho nhóc mà nhóc lại chạy đến đây chơi game, đúng là quá đáng mà…”

Hạ Trí vẫn không hiểu ra sao cả: “Cái gì mà phụ đạo tiếng Anh? Anh là ai?”

“Trần Gia Nhuận đây. Diệp Lân đã gửi tin nhắn Wechat cho nhóc, bảo hôm nay anh sẽ đến dạy nhóc thay cậu ta mà nhóc không hồi âm, gọi cho nhóc nhóc cũng không bắt máy! Nhóc ăn gan hùm mật gấu hả?”

Trần Gia Nhuận híp mắt cười.

Hạ Trí quay đầu lại, hỏi: “Vậy… sao anh lại ở trong quán net?”

“Diệp Lân bảo anh nếu không thấy nhóc ở nhà thì ra quán net bắt nhóc. Quán net nào nhanh nhất khu Đông thì nhóc sẽ ở quán đó.”

“Hả? Thế này gọi là cái gì mà… ôm cây đợi thỏ hả?” Hạ Trí nghĩ bụng, sao còn ghê hơn cả thầy chủ nhiệm bắt mình ở quán net nhỉ!

“Anh mà ngu dữ vậy hả? Đương nhiên là Diệp Lân đã gọi điện xác nhận với Thư Tuấn xem nhóc ở quán nào thì anh mới chạy tới chờ chứ?”

Giờ Hạ Trí mới biết mình đã bị Thư Tuấn bán mất tiêu.

Vậy mà dám nói cái gì mà miễn phí trọn đời?

Cậu thấy Thư Tuấn đang muốn ngồi xe lăn miễn phí hết kiếp thì có!

“Anh thả tôtôi ra trước đã!”

Lúc này Trần Gia Nhuận mới thả lỏng tay ra.

“Vậy Diệp Lân gọi anh tới hả? Sao anh không nói rõ thân phận ra từ trước chứ!”

“Anh đây muốn xem tại sao thằng nhãi con nhà cậu tại sao tối đến không ở nhà ngoan ngoãn làm bài tập mà đi chơi game!”

“Giờ anh đã biết chưa?” Hạ Trí bóp vai cho đỡ đau rồi mới đánh giá Trần Gia Nhuận.

Trần Gia Nhuận cũng là nhân vật giỏi giang nổi tiếng trong đội bơi hồi trung học, không ngờ lại gặp lần đầu ở quán net như vậy.

“Biết rồi, để bắt trộm.”

Nói rồi, Trần Gia Nhuận một tay túm cổ Hạ Trí, một tay lấy điện thoại ra gọi điện.

“A lô, Diệp Lân hả, tôi bắt được nhóc con nhà cậu rồi đây.”

Vừa nghe thấy tên Diệp Lân, Hạ Trí vội chạy ra sảnh quán net để lấy lại điện thoại của mình.

Quả nhiên, cậu thấy tin nhắn Wechat mà Diệp Lân gửi và ba cuộc gọi nhỡ.

Diệp Lân chỉ nhắn một tin nhắn: Sợ cuối tuần cậu rảnh rỗi bày trò nên tôi bảo Trần Gia Nhuận đến kèm.

Tin nhắn này gửi tầm sau khi Hạ Trí đến quán net tìm Sầm Khanh Miễn và Trần Thạc.

“Nhóc con, lại đây, anh Lân của cậu bảo cậu nghe máy nè.” Trần Gia Nhuận đưa điện thoại qua cho cậu.

Hạ Trí vốn định giải thích vài câu, nhưng Diệp Lân không nhắc đến vấn đề này, chỉ nói: “Gia Nhuận học giỏi Hóa và tiếng Anh hơn tôi, ngày mai cậu lo học với cậu ta cho đàng hoàng nhé.”

Giọng Diệp Lân hơi mệt mỏi, không biết có phải vì giờ đã muộn rồi hay không.

Hoặc là do chuyện mà anh đang cần xử lý khiến anh phải phiền lòng.

Trần Gia Nhuận ngáp một tiếng, nói: “Thấy chưa, cả buổi chiều và buổi tối của tôi coi như phí hết vì nhóc rồi đó.”

“Tôi xin lỗi.” Hạ Trí chân thành xin lỗi.

“Nhà tôi không ở khu này.” Ý Trần Gia Nhuận là “nhóc lo tìm chỗ ngủ cho tôi đi”.

“Vậy anh qua nhà tôi ngủ đi, tôi mời anh về nhà tôi ngủ…”

Nửa câu sau hơi là lạ.

“Diệp Lân từng ngủ ở nhà cậu hả?” Trần Gia Nhuận hỏi.

“Không ạ, anh Lân có căn trọ nhỏ ở đây.”

“Diệp Lân còn chưa qua đó ngủ thì sao tôi dám qua.”

Trần Gia Nhuận vừa vươn vai xoay khớp vừa đi ra ngoài.

Hạ Trí không hiểu logic của Trần Gia Nhuận cho lắm. Anh ta ngủ ở nhà cậu thì liên quan gì đến Diệp Lân chứ?

“Tôi kiếm cái khách sạn để ngủ, kiểu gì Diệp Lân cũng thanh toán giùm thôi mà.” Trần Gia Nhuận quay lại, đôi mắt vốn uể oải lại bỗng trở nên sắc bén dưới ánh đèn đường, có nét cảnh cáo: “Sáng sớm mai nếu cậu còn bịp tôi nữa thì tôi sẽ vặn đầu cậu xuống đấy. Có còn muốn cải thiện điểm Hóa và Anh không hả?”

Chỉ nghe vậy thôi Hạ Trí đã bị hạ gục luôn rồi.

“Muốn.”

“Ừm.” Trần Gia Nhuận bỏ đi.

Trên đường về nhà, Hạ Trí nhận được rất nhiều tin nhắn ba hoa chích chòe các kiểu các thứ để cảm ơn từ Trần Thạc. Cậu chỉ nhạt nhẽo đáp lại một câu: Tối rồi, lo mà đi ngủ đi, đừng có lải nhải nữa.

Trần Thạc lập tức trả lời một tin “Ngủ ngon, moah moah!”, tiện thể gửi kèm một bao lì xì.

Cậu bấm mở ra xem, có mỗi 0.66 tệ.

“Mày muốn chết hả… sáu mao sáu còn chẳng đủ tiền đi net nữa!”

Về đến nhà, Hạ Trí phải giải thích với Trần Phương Hoa cả buổi. Trần Phương Hoa bảo cậu là chiều nay có bạn học của Diệp Lân đến tìm.

Hạ Trí gật đầu, thưa con biết rồi.

Trước khi đi ngủ, Hạ Trí lại nhớ đến giọng Diệp Lân trong điện thoại.

Giọng anh không nhanh không chậm, rất dịu dàng, lại luôn có ý cười. Lúc ấy Hạ Trí cảm thấy anh đang mệt, nhưng giờ nghĩ lại, cậu lại cảm thấy đó là sự cô độc.

Là anh em nên cậu để tâm.

Giờ mà gác sự để tâm ấy lại, đợi đến mai hoặc hôm nào đấy gặp lại anh thì chắc nói ra sẽ vô dụng mất.

Hạ Trí bật dậy, bấm số điện thoại của Diệp Lân.

Ban đầu, cậu tưởng Diệp Lân đã ngủ rồi, nhưng không ngờ vừa gọi đi thì bên kia đã bắt máy, giọng đối phương truyền đến.

“Hạ Trí à? Sao thế? Không biết làm câu nào à?”

Hạ Trí nghe thấy tiếng gió bên kia, loáng thoáng có cả tiếng xe qua lại nữa.

Diệp Lân chưa ngủ, chắc anh đang ngồi bên cửa sổ.

“Hôm nay tôi chưa kịp làm bài, ngày mai tôi sẽ làm xong hết.”

“Ngoan thế à?” Giọng Diệp Lân thoáng có ý cười.

Hạ Trí rất muốn biết liệu hôm nay Diệp Lân có gặp vấn đề gì không, nhưng nếu anh không muốn nói thì Hạ Trí cảm thấy mình không nên tìm tòi, đào bới sâu, thế mới là tôn trọng anh.

“Không ngoan cũng phải ngoan, Trần Gia Nhuận sẽ mách anh mất thôi.”

“Cũng đúng nhỉ.”

Hai người trầm mặc vài giây. Hạ Trí vốn không giỏi tìm chủ đề, còn Diệp Lân thì hình như đang đợi Hạ Trí lên tiếng trước.

Hạ Trí nhận ra mình chưa nghĩ ra nên nói gì thì đã vội gọi nên đần thối mặt ra.

Xem không khí giờ đi, xấu hổ quá trời.

“Hạ Trí, tôi có một chuyện muốn hỏi cậu…” Cuối cùng vẫn là Diệp Lân lên tiếng trước.

“Anh hỏi đi.”

“Nếu như, tôi nói nếu như nhé… Tôi hòa tan vào dòng nước, ban đầu sẽ có nhiều người tìm tôi đấy, nhưng có phải về sau tất cả mọi người đều sẽ quên tôi hết không?”

Vấn đề này cực kỳ khó hiểu, nhưng giọng Diệp Lân rất lạnh.

“Sao cơ?” Hạ Trí nghĩ bụng, làm gì có ai tan vào nước được, đâu phải phim khoa học viễn tưởng đâu.

“Thôi được rồi, cậu ngủ sớm đi. Gia Nhuận thiếu kiên nhẫn lắm, ngày mai cậu…”

“Bị lãng quên là hết sức bình thường mà.” Hạ Trí trả lời.

“… Đúng vậy nhỉ.”

“Nhưng nếu anh muốn hòa tan gì đó thì tốt nhất nên đợi đến khi tôi già đến lú lẫn hoặc chết rồi thì hãy làm.”

“Tại sao chứ?”

“Con người tôi cố chấp lắm. Tôi đã xem anh bơi lội mười năm rồi, ban đầu anh rất xa xôi, giờ anh lại đến nhà tôi dạy kèm cho tôi, trở thành bạn tôi, anh là người rất quan trọng trong đời tôi! Nếu anh tan vào dòng nước rồi biến mất, có thể sau này tôi sẽ chẳng nghĩ được gì khác ngoài việc tìm cách vớt anh ra.”

Diệp Lân ở đầu bên kia cười khẽ.

“Được, được, tôi cũng đâu phải là cá vàng, lại còn đòi vớt tôi ra… cái quái gì vậy chứ…”

“Gì cơ? Chứ anh không tự nhìn lại cái giả thuyết tan vào nước của anh là cái khỉ gì hả?” Hạ Trí dỗi lại.

“Nên tôi mới nói là nếu như mà!”

Hạ Trí thở dài, trở mình: “Nhưng anh Lân à, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, dẫu có là giả thuyết nào, thì… chuyện biến mất trong làn nước đó, anh cũng đừng bao giờ để nó xảy ra nhé.”

“Sao vậy?”

“Đừng… đừng bắt chước bố tôi.” Hạ Trí hít sâu một hơi, quấn chặt chăn.

Mãi lâu sau, Diệp Lân mới trả lời: “Được rồi, tôi sẽ không biết mất vào làn nước đâu.”

“Vâng, vậy thì ngủ ngon.”

“Ừ, ngủ thôi.”

Đến khi Hạ Trí cúp máy rồi, Diệp Lân vẫn kề sát điện thoại vào tai.

“Hạ Trí à, tôi nhớ cậu lắm…”

Sáng sớm hôm sau, Hạ Trí dậy từ sớm, bắt đầu làm những bài tập mà hôm qua đã gác tạm qua một bên. Cậu đợi đến mười giờ hơn, Trần Gia Nhuận mới đến.

Sau khi đến, anh ta vẫn tỏ vẻ mặt ủ mày chau, không nói không rằng mà ngồi xuống cạnh Hạ Trí, ngáp dài một cái rồi lại nằm sấp lên bàn ngủ.

Gân xanh trên trán Hạ Trí nổi lên, nghĩ bụng: Anh muốn ngủ cũng được, nhưng mắc gì phải chiếm gần nửa cái bàn học của tôi vậy hả!

Cậu làm bài xong thì lấy điện thoại ra, định chụp cái vẻ bẹo hình bẹo dạng của Trần Gia Nhuận, gửi cho Diệp Lân, thậm chí đã soạn xong cả tin nhắn Wechat rồi: Anh em, đây là gia sư anh tìm cho tôi này.

Ai ngờ cậu mới giơ điện thoại lên, canh ngay mặt Trần Gia Nhuận thì đối phương đã giơ tay, chộp lấy cái điện thoại của Hạ Trí.

Trần Gia Nhuận nghiêng mặt sang, cười với Hạ Trí: “Cậu có thích thầm tôi thì thích, cơ mà đã được anh đây đồng ý chưa?”

Hạ Trí hất tay Trần Gia Nhuận ra, hừ một tiếng: “Anh chẳng làm được cái gì đúng chức trách của gia sư cả, còn không cho tôi chụp ảnh làm bằng chứng nữa á?”

“Ồ hô? Nhóc con cũng giỏi nghĩ đấy! Tôi hỏi cậu nhé, điện thoại của cậu có ảnh của Diệp Lân không?” Trần Gia Nhuận nhướng mày, cười xấu xa, hỏi.

“Không, mà làm gì vậy?”

Không có ảnh, nhưng có video bơi.

Trần Gia Nhuận thở dài, vỗ vai Hạ Trí: “Thằng em nghe này, tôi thấy cậu đơn thuần, thiện lương nên mới nhắc nhở cậu một câu, có làm gì thì đầu tiên phải nghĩ đến anh Lân của cậu trước.”

“Anh nêu ví dụ được không?” Hạ Trí nhạt nhẽo hỏi lại.

Trần Gia Nhuận cười lên một tiếng, như thể một loài thú đang có ý đồ gì xấu xa lắm. Hạ Trí cảm thấy anh ta nói gì cũng không đáng tin.

“Ví dụ như: Diệp Lân chưa ngủ ở nhà cậu thì tốt nhất là cậu đừng mời người khác đến ngủ.”

“Ừ, tôi có cần ghi chú cho nhớ không, thưa thầy Trần?”

Hạ Trí có vẻ cực kỳ nghe lời, nhưng trong mắt cậu lại kiểu “anh cứ diễn tiếp đi”.

Trần Gia Nhuận mặt cực dày, anh ta gật đầu, nói: “Ừm, đúng rồi! Ghi chú nhớ cho kỹ!”

Hạ Trí: “…”

“Trừ việc không được rủ ai về ngủ, còn việc cậu không lưu ảnh của Diệp Lân trong điện thoại của mình nữa, đã vậy thì càng không nên lưu hình của người khác lung tung, hiểu chưa?” Trần Gia Nhuận nói tiếp.

“Không hiểu.”

Hạ Trí không muốn lãng phí thời gian bàn chủ đề khó hiểu với ông anh thần kinh này nữa, cậu cúi xuống giải đề tiếp.

Trần Gia Nhuận không gục mặt xuống ngủ nữa, mà ngồi đó quay qua quay lại ngắm nghía.

Vừa hay trên bàn học của Hạ Trí có một chồng vở.

Trần Gia Nhuận cười nói: “Trông cậu không giống kiểu người thích soạn bài ghi chép mà nhỉ!”

Anh ta tiện tay cầm một quyển lên lật ra xem, khi thấy chữ viết trong vở thì ngẩn người: “Ủa, trông nét chữ này hơi bị quen…”

Hạ Trí ngẩng đầu lên, nhìn qua, trả lời anh ta: “Đây là vở của anh Lân hồi cấp ba ấy!”

Trần Gia Nhuận đang lật xem thì dừng tay, như bị bỏng, vội rụt tay lại.

“Anh muốn xem thì cứ xem đi. Vở ghi của anh Lân hồi cấp ba là tinh hoa tri thức luôn đó. Nhưng mà việc thi đại học với anh chắc cũng chỉ trong ký ức thôi nhỉ.”

Trần Gia Nhuận lắc đầu, nói: “Cậu không hiểu đâu. Cậu ta tự tay viết ra cho cậu, nếu người khác xem hay sờ vào thì chắc chắn cậu ta sẽ trả đũa đấy.”

Hạ Trí bó tay, đáp: “Đó chỉ là vở ghi thôi, đâu phải thư tình. Trả đũa cái con khỉ!”

“Cái này khác gì thư tình đâu chứ?”

“Cái này giống thư tình chỗ nào?”

Hạ Trí thầm nghĩ không biết có phải tư duy của học sinh xuất sắc ở Đại học Q đều khác thường hay không?

“Thư tình là trần thuật những gì từ tận đáy lòng, những ghi chép này được cậu ta logic ra, phải dùng não suy nghĩ cân nhắc rất nhiều. Ngoài ra, những ghi chép này còn đại diện cho ba năm ròng rã, cậu nói xem nó có sâu sắc hơn thư tình hay không?”

Kiểu nói của Trần Gia Nhuận khiến Hạ Trí lập tức nhớ đến lúc Diệp Lân gói mấy quyển vở ghi này lại như quà, còn viết cả ghi chú nữa.

Cậu đột nhiên cảm thấy hình như cũng giống thư tình thật…

Kiểu, Diệp Lân đã ghi lại kiến thức ba năm cấp ba của anh rồi tặng cho cậu như thư tình?

Có điên mới làm thế đi!

Hạ Trí vỗ vai Trần Gia Nhuận, nói: “Thầy Trần thân mến, anh đúng là bậc thầy tưởng tượng, chiến thần suy nghĩ! Suy nghĩ của anh nhanh tới nỗi tàu cao tốc còn phải hít khói đó!”

Năng lực tưởng tượng phải gọi là đá Sầm Khanh Miễn, người luôn tự hào về khoản này, xuống vực sâu vạn trượng!

“Không phải anh tưởng tượng nhiều đâu, mà Diệp Lân bị điên thật đó!”

Hạ Trí bó tay chấm com. Cậu đưa bài thi của mình cho anh ta: “Nào, anh xem đề thi giúp tôi đi.”

Ý là, tôi không muốn bàn thêm về cái đề tài hâm dở này với anh nữa.

Ai ngờ Trần Gia Nhuận lại không xem bài thi mà ôm tay nhìn Hạ Trí: “Có phải cậu không tin tôi không?”

“Làm gì có ạ.” Hạ Trí đáp cực kỳ qua loa.

“Cậu đúng là ngây thơ thật đấy. Tôi nghe nói cậu thể hiện rất ghê lúc đấu tập với Đại học Nam Thành, cắn Diệp Lân mãi không nhả hả?”

“Đâu có, đâu có đâu ạ.”

Rốt cuộc có đúng là anh đến phụ đạo giúp tôi không vậy?

Hạ Trí ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Trần Gia Nhuận dù vẫn cười, nhưng ánh mắt lại tối đi.

Ông cố này nghiêm túc rồi đấy à?

Vì mình không tin Diệp Lân là “tên điên” hay sao?

“Tôi biết Diệp Lân rất ghê gớm, trông vẻ ngoài cậu ta cũng kiểu dễ lừa người khác. Nhưng nếu vì thế mà mà cậu tin tưởng cậu ta thì cũng tin tưởng tôi đi chứ.”

Đại khái là vì lần đầu Hạ Trí gặp Trần Gia Nhuận ngay lúc anh ta ngủ trong quán net, mà rõ là Diệp Lân bảo anh ta đến nhà cậu làm gia sư thay, cảm giác anh ta như vậy hơi vô trách nhiệm nên cậu hơi “khinh thường” anh ta.

Nhưng lúc này, Hạ Trí chợt cảm thấy hơi hứng thú.

Cậu suýt quên mất việc Trần Gia Nhuận cũng có tiếng tăm trong đội bơi ở trường, lại còn không thua kém gì Diệp Lân.

Năm ngoái, anh ta được huy chương vàng nội dung hai trăm mét bơi ếch và bốn trăm mét hỗn hợp trong cuộc thi liên trường trung học.

Hạ Trí chợt bật cười, có vẻ khí phách thiếu niên, lại hơi khiêu khích.

“Được thôi, thầy Trần muốn thế nào ạ?”

Trần Gia Nhuận ấn mạnh đầu Hạ Trí một cái, nhưng Hạ Trí vẫn cứng đầu cứng cổ không chịu cúi đầu.

“Ra ngoài chiến một trận đi. Nếu tôi thua thì cậu cứ tiếp tục sùng bái Diệp Lân của cậu. Nếu cậu thua thì phải ngoan ngoãn gọi tôi là anh Gia Nhuận, còn phải hoàn thành một thử thách khác nữa.”

“Thế thôi ạ?” Hạ Trí giơ tay, cười xấu xa, hỏi lại: “Yêu cầu của anh thấp thế? Tôi gọi anh là thầy Trần không được à?”

“Cậu giả ngu hả? Cái tiếng gọi thầy Trần của cậu nó đểu cáng lắm đấy. Sao cậu không hỏi hạng mục thi đấu là gì đi?”

“Chắc gì tôi đã thua chứ.”

“Nhóc con, cậu tự cao phết đấy!”

Nói rồi, Trần Gia Nhuận xách cổ áo Hạ Trí, đi ra ngoài.

“Này, giờ anh định đấu luôn hả?”

“Đúng! Đợi tôi xử cậu xong mới từ từ dạy hai cái môn Hóa và Anh đáng sợ kia!”

Hạ Trí cười khoái chí: “Chắc là từ hồi thấy tôi thể hiện ở Đại học Nam Thành, anh đã muốn thử bản lĩnh của tôi rồi chứ gì?”

“Ồ hô? Thằng nhóc nhà cậu đúng là tự cao tự phụ đến mức nếu anh không dạy dỗ cậu một trận chắc cậu muốn lên mây luôn quá!”

Trần Gia Nhuận cười híp cả mắt. Hạ Trí thấy vậy thì lạnh lưng, sởn da gà. Cậu có dự cảm, nếu giờ cậu thi đấu với Trần Gia Nhuận thì chắc sau này phải cúi mặt mà đi mất thôi.

Sau khi hai người ra khỏi nhà, Trần Gia Nhuận mới hỏi Hạ Trí: “Ở đây có bể bơi nào ổn ổn không?”

Một cơn gió lướt qua thổi bay tóc Hạ Trí, vuốt mãi không xuống.

“Hình như là… không có… cuối tuần chắc bể bơi nào cũng đông người hết, chỗ khác cũng không ngoại lệ đâu.”

Trần Gia Nhuận lấy điện thoại ra tìm kiếm thử, đáp: “Thế thì đến khách sạn Huệ Hoa đi.”

Hạ Trí ngẩn người. Khách sạn Huệ Hoa không phải là nơi cậu và Diệp Lân tranh tài lần đầu sao?

“Thời tiết này thì khách sạn sẽ ít khách đi bơi, với cả chỗ Huệ Hoa cũng đắt, người bình thường chắc không mấy ai đi.”

“Chỗ này được.”

“Nhưng tôi không có tiền.”

Hạ Trí nói với Trần Gia Nhuận như ông cụ non.

“Không sao.” Trần Gia Nhuận vẫn híp mắt cười xấu xa, gửi ngay tin nhắn thoại Wechat cho Diệp Lân: “Diệp Lân, gửi lì xì liền đi, tôi phải đưa cậu đi bơi!”

Không thể nào, kiểu này mà cũng được nữa hả?

Không ngờ lì xì đến liền, kèm theo lời nhắn: “Về rồi tôi xử cậu sau”.

Trần Gia Nhuận nhận lì xì rồi ôm vai Hạ Trí, nói: “Đi, đi bơi thôi!”

Mặc dù là cuối tuần nhưng gần đây trời lạnh đi nên hồ bơi rất vắng người. Mặc dù hồ bơi này được bảo là có nhiệt độ ổn định, nhưng Hạ Trí thò xuống thử tí vẫn thấy lạnh lắm.

Hai người vào phòng thể thao làm nóng người trước.

Hạ Trí vừa chạy trên máy chạy bộ, vừa hỏi Trần Gia Nhuận: “Chúng ta thì gì ạ?”

“Cậu đoán xem?” Trần Gia Nhuận nghiêng mặt qua, híp mắt cười với Hạ Trí.

“Kiểu gì anh cũng không thi cự li ngắn với tôi đâu nhỉ.”

“Đương nhiên tôi không thi cự li ngắn với cậu rồi. Lực bật của cậu được chính Thái Bạch Kim Tinh công nhận rồi.”

“Thế thì tôi cũng rào trước luôn, tôi không thi bơi ếch với anh, chắc chắn tôi sẽ thua.”

“Thế thì thi bơi tự do mà nhóc giỏi nhất đi.” Trần Gia Nhuận híp mắt cười.

“Ha ha.”

Lúc này Trần Gia Nhuận mặc áo thun ngắn tay và quần thể thao, nhịp thở đều đều, đường nét cơ bắp trên cơ thể cực kỳ đẹp, mỗi bước chân đều khiến Hạ Trí cảm nhận được sự cân đối. Dù chưa xuống nước nhưng cậu cũng biết ông anh này rất giỏi.

Sau khi làm nóng người xong, hai người đến bể bơi. Đúng như Hạ Trí đoán, thật sự không có ai đi bơi.

Lúc này, Trần Gia Nhuận chỉ mặc một chiếc quần bơi. Anh ta là kiểu mặc quần áo bình thường thì trông gầy, khuôn mặt như hồ ly cưng xỉu lừa người khác, nhưng cởi ra là thấy, cơ bắp, ngực, hông nở nang, hai chân dài tăm tắp, đường cong nét nèn nẹt.

Khi Hạ Trí đang đánh giá Trần Gia Nhuận thì Trần Gia Nhuận cũng quan sát cậu.

Anh ta huýt sáo một tiếng, cười sảng khoái.

“Anh cười gì?” Hạ Trí hung hăng trừng anh ta.

“Bả vai, cặp chân dài, nhất là cái eo của cậu nữa… đúng chuẩn gu của Diệp Lân luôn.”

“Anh điên à, vóc dáng anh Lân xịn hơn tôi nhiều.”

“Chắc chắn lúc bơi với cậu, trong đầu cậu ta không có suy nghĩ lành mạnh gì đâu.”

“Rốt cuộc là anh muốn thi gì?” Hạ Trí trừng mắt hỏi: “Còn ba trang ngữ pháp tiếng Anh, anh chưa có giảng cho tôi đó!”

“Một nghìn năm trăm mét.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com