Cô Nàng Huyền Học

Chương 22: Thiệp mời (1)





Mãi đến khi ông Phó nôn xong và được đỡ nằm xuống, hai anh em mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.

Phó Cảnh chăm chú nhìn đống bãi nôn, dường như muốn tìm kiếm thứ gì đó, nhưng thực sự nó quá ghê tởm, lại nghe Cố Sanh nói bên trong có cổ trùng, nên không dám lại gần quá.

Ông Phó đã hơn hai tháng không hề vận động, thể trạng vô cùng kém, nhưng tinh thần lại rất tốt, chắc hẳn do trước đó ngủ quá lâu, được tĩnh dưỡng tốt.

Ngay khi ông Phó nôn, Phó Hằng đã gọi người giúp việc vào. Đợi đến khi ông nôn xong và súc miệng, Phó Cảnh mới cẩn thận hỏi: "Cha, cha cảm thấy thế nào? Trong người có khó chịu không ạ?"

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Ông Phó ngồi dựa lưng, lắc đầu, sắc mặt tái nhợt: "Mọi thứ đều tốt, chỉ là hơi yếu sức. Cha sao rồi?"

"Cha đã hôn mê hơn hai tháng rồi, con tìm rất nhiều bệnh viện đều vô ích. Lần này nhờ có Cố đại sư." Khi Phó Cảnh giải thích với ông, anh không quên nhắc đến Cố Sanh.

Ông Phó vốn dĩ ngủ li bì mỗi ngày nên tự nhiên không nhận ra, giờ phút này nghe Phó Cảnh nói mình đã ngủ hơn hai tháng thì giật mình, sau đó chỉ nghe thấy anh nói gì đó về Cố đại sư.

"Cố đại sư nào?"

"Chính là vị này - Cố Sanh, Cố đại sư này. Lần này nhờ có Cố đại sư mà cha mới tỉnh lại được."

Ông Phó hiểu rõ Phó Cảnh, biết đứa con này từ nhỏ đã thiếu tình thương của mẹ, lớn lên lại có tính tình tùy hứng, chỉ thích vùi đầu vào đám phụ nữ. Nên trước đó khi tỉnh lại nhìn thấy Cố Sanh ngồi đó, ông còn tưởng lại là bạn gái mới mà anh dẫn về.

Kết quả bây giờ anh lại giới thiệu cô là đại sư, còn chữa khỏi tình trạng hôn mê của mình. Khi Phó Cảnh nói đến đại sư, trong mắt anh có vẻ rất kính trọng, không giống như giả vờ.

Huống hồ, Phó Hằng cũng ở đó, mà anh lại không hề phản bác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phó lão gia trong lòng đã rõ, vội vàng quay đầu cảm ơn Cố Sanh: "Cảm ơn Cố đại sư."

Cố Sanh nhẹ nhàng gật đầu, không hề bận tâm đến lời cảm ơn của ông.

Ông Phó thấy cô ấy như vậy, trong lòng lại càng tin tưởng hơn một chút, dù sao cũng là cao nhân mà! Cao ngạo lạnh lùng, không thèm để ý mình mới là đúng. Nếu quá nhiệt tình với mình, ngược lại trông giống lừa đảo.

"Vậy Cố đại sư, xin hỏi tình trạng hôn mê hơn hai tháng của tôi là bệnh gì?"

Thực ra ông muốn biết liệu lần hôn mê này là do ông vô tình va phải tà ma, hay là có kẻ cố ý hãm hại.

Nếu là do ông tự va phải tà ma thì thôi, còn nếu có kẻ cố ý hại ông, thì nhất định phải cho kẻ đó biết hậu quả.

Ông Phó vừa nghĩ như vậy xong, Phó Cảnh liền tiếp lời: "Cha, trước đó Cố đại sư đã xem qua, nói là trúng cổ. Cô ấy đã dùng bùa giúp cha ép cổ trùng ra ngoài, cha mới tỉnh lại đó ạ."

Ép cổ trùng ra ngoài...

Ông Phó lặng lẽ nhìn đống bãi nôn trên đất, im lặng...

"Chúng ta trước đó chỉ về quê thôi, và chính là từ khi trở về từ đó, cha liền lâm vào trạng thái hôn mê. Cho nên Cố đại sư và con cũng nghi ngờ là bị trúng cổ ở bên đó."

"Quê nhà..." Ông Phó như có điều suy nghĩ, sau một lát, nói với Phó Hằng ở một bên: "A Hằng, ngày mai con phái người về quê điều tra một chút."

Phó Hằng thực ra từ đầu đến cuối không quá tin có loại cổ trùng này, nhưng việc ông Phó đột nhiên hôn mê rồi tỉnh lại, đến bác sĩ cũng không tìm ra nguyên nhân, lại không khỏi khiến anh sinh nghi ngờ.

Giờ phút này nghe ông Phó nói, anh ta vừa nhẹ gật đầu, liền nghe Phó Cảnh nói: "Ai cha, anh ấy không tin những cái này, cha cũng biết đấy thôi, anh ấy có thể điều tra ra cái gì chứ?"